Băng qua rừng tuyết rộng lớn, hắn liền nhìn thấy từ xa, từng người mặc áo trắng bịt mặt, đang bay nhanh tiến đến gần đoàn xe trong tuyết.
Đằng sau những người bịt mặt này, có một người nam tử cao lớn mặc áo giáp màu bạc theo sát, trên cổ buộc một chiếc khăn quàng dài màu đen, theo gió tung bay về phía sau.
Người nam tử đeo bịt mặt có dáng người cao ngất với một thanh trường đao trên lưng, ngay lúc Trương Vinh Phương lao ra khỏi rừng, liền nhìn về phía hắn ta.
“Ai?” Hắn ra nắm chặt chuôi đao, hét lớn.
Thứ trả lời hắn ta là một bóng mờ màu xám đang tiến đến nhanh như gió.
Bông tuyết dưới chân Trương Vinh Phương nổ tung, người giống như một mũi tên nhọn, bỗng nhiên đi theo một đường ngoằn ngoèo, xẹt qua hơn mười người bịt mặt, rồi nhảy thẳng ra ngoài.
Một xíu máu bắn tung toé rơi lả tả trong tay hắn.
Một đám người bịt mặt hét lên giận dữ, cầm đao chém, thi triển đủ loại chiêu thức khác nhau nhưng đều thùng rỗng kêu to.
Chiêu thức của họ mới đi được nửa đường đã bị phá vỡ, cổ họng bị đâm thủng.
Mọi người duy trì động tác ban đầu, cứng ngắc tại chỗ.
Sau đó, khoảnh khắc Trương Vinh Phương rơi xuống đất, mọi người liền ào ào ngã xuống đất, không còn hơi thở.
“Còn lại một tên.”
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt người dẫn đầu vài mét, máu tươi từ những ngón tay trong tay áo chậm rãi nhỏ xuống, từng bước từng bước đi về phía đối phương.
Ánh mắt người nọ hoảng sợ, không ngừng lùi lại.
*
*
*
Phía bên kia.
Đoàn xe của phủ Trầm Hương không nhanh không chậm lái xe dọc theo theo đường vòng quanh núi, đi về phía xa.
Trương Vân Khải cưỡi ngựa ở phía trước, hơn mười cao thủ Nghịch giáo cao phẩm bảo vệ ở cuối đội ngũ.
Trương Chân Hải và Tôn Triều Nguyệt cùng nhau ở giữa đội ngũ, bảo vệ hàng hóa vận chuyển.
Loại tổ hợp đội ngũ này, nhìn từ xa chỉ là mấy cao thủ Siêu Phẩm đưa tiễn, nếu ở thời bình thì coi như là cực kỳ ổn định.
Nhưng bây giờ hỗn loạn đang dần dần tăng lên, rất nhiều cao thủ ào ào bước ra khỏi nơi ẩn cư.
Huống chi hiện tại phủ Trầm Hương bị rất nhiều thế lực lớn nhìn chòng chọc, số lực lượng hộ vệ ít ỏi này còn lâu mới đủ.
Vù.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi tới, thổi bay những cánh hoa mai mọc nghiêng trên quan đạo.
Những cánh hoa trắng muốt xoay tròn rơi xuống, nhẹ nhàng lướt qua xe ngựa, lướt qua cửa sổ, lướt qua dấu ấn Đại Đạo Giáo được khắc trên bánh xe, khi sắp rơi xuống đất.
Huuu!
Bỗng nhiên xe ngựa dừng lăn bánh.
Mọi người phía trước và phía sau đội ngũ dồn dập dừng lại, không tiến lên nữa.
Trương Vân Khải giơ tay lên, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước.
Trên quan đạo phía trước, bên trái là vách núi, bên phải là vách núi, căn bản không có chỗ nào có thể giấu người.
Nhưng không hiểu sao lúc này ông lại bồn chồn không yên.
“Sao thế, phụ thân?” Trương Chân Hải vén rèm lên, nhẹ giọng hỏi.
“Có gì đó không ổn.” Trương Vân Khải trầm giọng đáp: “Chú ý đề phòng!”
“Đề phòng cái gì, cẩn thận thì có ích lợi gì?” Một âm thanh trong trẻo ngắt lời ông, từ vách núi bên cạnh truyền xuống.
Ngay lập tức tất cả mọi người ngẩng đầu, nhìn về phía giữa không trung.
Chỉ thấy một người mặc áo choàng xám, đội mũ rộng vành đang nhẹ nhàng đứng trên cây mai trên quan đạo.
Người đến cầm một thanh trường kiếm vỏ đen, bịt mặt che kín mặt, chỉ khoét hai lỗ ở mắt.
“Đây chính là thế lực trực thuộc dưới trướng Trương Ảnh kia à? Không phải quá yếu sao?”
“Bản thân hắn cũng chỉ là một Siêu Phẩm, tất nhiên không mạnh. Mấu chốt là thế lực sau lưng hắn. Được rồi, mau chóng giải quyết, đem người mang đi. Chuyện lần này coi như hoàn thành.”
Trên một vách núi khác, một người mặc đồ trắng cũng bịt mặt trắng che kín gương mặt, thoạt nhìn chiếc mặt nạ đó chỉ là một chiếc mặt nạ đơn giản mua ở một quầy hàng nhỏ, giống như đồ chơi của trẻ con.
Người này là Thanh Tiêu đạo nhân.
Để có lời giải thích với phía trên, cũng đúng lúc cần trả lại một ân tình.
Đương nhiên âm thầm ra tay với thuộc hạ trực thuộc của Trương Ảnh là lựa chọn thích hợp nhất.
Cho nên, hắn ta đến đây.
Với tư cách là Tông Sư phụ trách một tỉnh, lần này hắn ta đã rất cẩn thận.
Sự kiện đội đặc sứ bị tiêu diệt làm cho hắn ta hiểu rằng mình phải đưa ra thứ gì đó hữu ích để có thể đối phó với sự chỉ trích từ phía trên.
Hắn ta không dám chạm vào Trương Ảnh thật bên kia, cho nên hắn ta đã thay đổi cách suy nghĩ.
Hai người họ lơ lửng trên vách núi, nhìn ra đoàn xe, mơ hồ có khí thế mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Ra tay đi. Nếu không đêm dài lắm mộng!”
Thanh Tiêu nhìn về phía người kia, lên tiếng thúc giục.
Người bịt mặt kia gật đầu.
Xoẹt!
Hai người đồng thời từ trên vách núi lao xuống, trước tiên nhào về phía trung tâm của đoàn xe.
Trước khi họ đến, họ sớm đã điều tra rõ ràng.