Những người thực sự là thuộc hạ quan trọng của Trương Ảnh thực ra chỉ có ba người ở đây.
Trương Vân Khải, Trương Chân Hải và Tôn Triều Nguyệt.
Trong đó, Trương Chân Hải và Tôn Triều Nguyệt đều là những người nữ tử trẻ trung xinh đẹp, nghi ngờ là người tình của Trương Ảnh, có mối quan hệ thân mật.
Cho nên là mục tiêu quan trọng cần bắt giữ đầu tiên.
Hai người nhanh như gió tiếp cận toa xe trung tâm, thành viên của Nghịch giáo là hộ vệ hai bên đội xe rối rít rút đao bắn tên, cố gắng ngăn cản hai người.
Nhưng chẳng ăn thua gì.
Thân pháp của hai người giống như đã dự đoán trước được mọi thứ, dễ dàng tránh khỏi tất cả các công kích, xuyên qua từ giữa khe hở.
Thanh trường đao trong tay người đội mũ rộng vành bịt mặt bỗng nhiên ra khỏi vỏ, một đao cắt đứt tất cả các mũi đao xung quanh, một tay tóm lấy khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của Tôn Triều Nguyệt bên trong cửa sổ xe.
“Để ta nếm thử một chút nữ nhân của Trương Ảnh!” Người đội mũ rộng vành cười ha hả vươn tay ra, thò vào cửa sổ xe, một tay giữ lấy bả vai Tôn Triều Nguyệt.
Bốp.
Năm ngón tay nắm chặt, hắn ta kéo một phát ra phía sau.
Hả!??
Không nhúc nhích tí nào?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Ý cười trong mắt người bịt mặt đột ngột tắt lịm.
Tiếng cười cũng chợt dừng lại.
“Xảy ra cái quái gì vậy?” Hắn ta bỗng nhiên phát hiện toàn thân mình cứng đờ bất động, giống như hoàn toàn tê liệt.
Bỗng nhiên hình như hắn ta nghĩ đến điều gì đó, khó khăn cúi đầu xuống.
Trong nháy mắt, đồng tử hắn ta co rút lại.
Ở vị trí trái tim của hắn ta, có một bàn tay cường tráng nhẹ nhàng ấn vào.
Năm ngón tay của bàn tay đâm sâu vào tim, nhưng kỳ lạ là không có tí máu nào chảy ra.
“Người của Tây tông không nói với ngươi đừng đến góp vui à?”
Bóng dáng Trương Vinh Phương đứng sau lưng hắn ta, sắc mặt bình tĩnh, từ trên cao nhìn xuống đối phương.
“Ta!!?”
Ngay lập tức, đầu của người bịt mặt bị một bàn tay lớn nắm lấy, vặn một cái.
Răng rắc!
Trong tích tắc xoay ba trăm sáu mươi độ.
Cơ thể hắn ta phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân nhanh chóng khô quắt, mất máu.
Chỉ ngoài dự liệu là, mới chưa tới mấy giây, vết thương trên cổ người bịt mặt đã nhanh chóng dung hợp lại, hai mắt mở ra lần nữa.
Đúng lúc này, một tay Trương Vinh Phương vỗ lên trán người kia.
Bộp.
Sau khi một tiếng vang trầm, màu bạc trong mắt nam tử tiêu tán, toàn thân bắt đầu biến thành màu đen, rồi ngã xuống đất không thể đứng lên nữa, hóa thành tro đen.
Trương Vinh Phương nhìn về phía bên kia một lần nữa.
Trên trán Thanh Tiêu đạo nhân mơ hồ chảy mồ hôi lạnh, hắn ta đang đứng trên không trung một bên khác, chuẩn bị xuống tay với Trương Chân Hải từ một hướng khác.
Chỉ là hắn ta vừa mới ra tay được một nửa, đã nhìn thấy biến số ở đối diện cách đó không xa.
Hắn ta lập tức không dám động đậy nữa.
“Không đúng!” Sau khi Trương Vinh Phương đã giết chết một người, ngược lại hắn cảm thấy có hơi không đúng.
“Hắn quá yếu. Thậm chí ngay cả tác dụng khơi gợi hào hứng của ta cũng không nổi…”
Hắn giết chết người kia mà cứ như giết chết một quân nhân bình thường, chẳng hề có tính khiêu chiến, mà tâm trạng cũng không hề dao động.
Ngoại trừ tăng độ thuần thục chiêu số, thì gần như chỉ có chút trạng thái như gợn sóng trong lòng.
“Không đúng. Như vậy không đúng, quá chậm.” Trong lòng Trương Vinh Phương suy tư, đồng thời ánh mắt hắn nhìn về phía Thanh Tiêu đạo nhân.
Toàn thân hắn ta run lên, liên tục lui về phía sau, muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng đã không còn kịp rồi.
Trương Vinh Phương vừa tiến lên trước một bước, người đã im hơi lặng tiếng mà biến mất.
Đến cấp độ của hắn, trên phương diện tố chất thân thể, Tông Sư Bái Thần tầm thường đã hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn nữa.
“Khó khăn lắm mới có người đến đây, cũng không thể để uổng phí hết được.”
Hắn dậm chân bước về phía trước, cơ thể cong lên, xoay người nhảy lên bay lướt qua toa xe, ra chiêu chộp tới Thanh Tiêu đạo nhân.
A!
Thanh Tiêu không do dự nữa, gầm nhẹ một tiếng, toàn thân sởn cả da gà, mở Chung Thức.
Bắp thịt toàn thân hắn ta giãn to ra, vô số mạch máu hiện lên trên bề mặt da.
Áo bào vỡ vụn bay tứ tung, hắn giơ cao hai tay lên, nghiêng người tung trảo lên trên.
Đây là tuyệt sát của Cực Huyền Âm Chỉ - Không Phủ Chưởng, có thể luân chuyển lấy đà đánh ra hai loại chưởng lực lên phía trên chỉ trong nháy mắt.
Hư thực có thể biến ảo tùy theo tâm ý, thiên biến vạn hóa, tổ hợp có rất nhiều cách thức tỉ lệ, sức mạnh tương đối đáng sợ.
Bộp!
Hai người va chạm qua nhau.
Trương Vinh Phương khụy người đứng dậy, quay người nhìn ra sau lưng.
Sau lưng hắn, vị trí tim của Thanh Tiêu đạo nhân sớm đã lún vào, bị đánh ra một chưởng ấn thật sâu. Còn may là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ thiếu chút nữa mà thôi.