“Ngươi?” Thanh Tiêu mồ hôi đầy đầu, hoàn toàn không dám động đậy, thậm chí còn không biết nháy mắt vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng hắn ta có tiên cơ ngăn địch, nhưng hoàn toàn hụt mất. Nếu không phải giây cuối cùng dùng Phá Hạn kỹ của Chân Nhất Giáo, chỉ sợ….
“Vẫn không đúng. Không đúng!” Đột nhiên giọng của Trương Vinh Phương truyền đến từ phía sau.
Đúng lúc này phía sau lưng Thanh Tiêu đạo nhân căng thẳng, cả người hắn ta cứ như lơ lửng trên mây, bị Trương Vinh Phương dùng một trảo câu lên, nhanh chóng mang về hướng xa xa.
Tại chỗ chỉ để lại hai người Trương Chân Hải và Tôn Triều Nguyệt trong toa xe với khuôn mặt đờ đẫn.
Còn có hảo thủ Nghịch giáo đi theo suốt dọc đường Trầm Hương phủ chung quanh.
Trương Vân Khải hít sâu một hơi, nhớ lại lời Trương Ảnh nói trước khi đi.
Trong lòng ông nhanh chóng hiểu ra, đây chính là sẽ có người bảo vệ mà hắn nói tới.
Trong mười mấy giây ngắn ngủi vừa rồi, thậm chí ông còn không kịp phán đoán tình thế, ngay cả chuyện rốt cuộc hai người tập kích kia có thực lực thế nào, cũng chưa kịp thấy rõ, trận chiến đã kết thúc.
“Tất cả mọi người tiếp tục đi về phía trước!” Trương Vân Khải giơ tay lên lần nữa, quát.
Tất cả mọi người như mới tỉnh khỏi giấc mơ, từng người nhao nhao thu hồi binh khí lại.
Tôn Triều Nguyệt và Trương Chân Hải hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng vừa rồi.
“Xem ra chúng ta đã trở thành mồi nhử để đại nhân thu hút kẻ địch bên ngoài rồi thì phải?” Tôn Triều Nguyệt nhịn không được mà cười cứng đơ.
“Nếu ngươi sợ, thì có thể rời khỏi.” Trương Chân Hải bình tĩnh nói.
“Ai nói ta sợ?” Tôn Triều Nguyệt biến sắc. Trong nội tâm nàng đã hiểu rằng, càng là giai đoạn này lại càng là thời điểm mấu chốt.
Mặc dù vừa nãy nàng không thể phân biệt hai người đến tập kích mạnh bao nhiêu.
Nhưng bọn chúng tuyệt đối, tuyệt đối đã vượt xa khỏi phạm trù nàng có thể hiểu được!
“Không phải chính là một ván cược sao? Ta chẳng có gì cả, có thể thua được!” Trong mắt Tôn Triều Nguyệt lóe lên vẻ điên cuồng.
Lúc này, ở chỗ cách đội xe không xa, bóng dáng hai nữ tử kia mới từ từ hiện ra, nhìn sang phía bên đó.
Thiên Nữ và Nhiễm Hân Duyệt nhìn mặt đất chung quanh.
Trong lòng biết đã kết thúc.
“Người đâu?” Nhiễm Hân Duyệt trầm giọng hỏi.
“Sẽ không đi xa đâu. Hẳn là đang ở gần đây, tốc độ của hắn quá nhanh!” Đồng Chương nói khẽ, hai mắt không ngừng liếc nhìn chung quanh.
Trước đó các nàng bị một toán tập kích khác dẫn đi, kết quả sau khi vừa đi giải quyết kẻ tập kích, thì bên này lại có hai nhóm người khác tới.
Một nhóm trong đó còn chưa kịp tới gần đã bị giải quyết rồi.
Bây giờ một nhóm khác thiếu chút nữa đã được như ý.
Nhưng, hẳn là bị Trương Ảnh chặn giết.
“Đi tìm người không?” Nhiễm Hân Duyệt hỏi.
“Không, ở lại đây trông coi cho hắn thôi. Hắn muốn dùng đội xe làm mồi nhử, thu hút kẻ địch tập kích vào đây, chúng ta sẽ bảo vệ phía sau lưng cho hắn!”
Thiên Nữ nhẹ nhàng nói.
“Tính tình hắn bướng bỉnh nhưng thiên phú tuyệt hảo, chỉ là quá dễ bị kích thích.”
Trong nội tâm nàng nghĩ, nếu Tông Sư đến sẽ ra tay giúp ngăn lại.
Nhiễm Hân Duyệt bên cạnh đồng ý gật đầu.
“Được, một khi bí ẩn khắc chế Bái Thần xuất hiện, chắc chắn sẽ dẫn tới điều tra của rất nhiều người khác. Bọn họ không tìm thấy Trương Ảnh, nhất định sẽ xuống tay với bên này.”
Cái gọi là song quyền khó địch tứ thủ, một mình Trương Ảnh khó mà ngăn cản quá nhiều người khác, các nàng âm thầm bảo vệ, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ trong hội sắp xếp.
Giữa rừng núi một bên khác.
Thanh Tiêu đạo nhân bị ném ra, lăn quay trong đất tuyết văng ra thật xa.
Hắn ta nhanh chóng đứng dậy, ôm chỗ bị thương trên ngực, ngẩng đầu nhìn ra sau lưng.
“Rốt cuộc ngươi là thứ gì?” Hắn ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nếu vừa rồi chỉ hơi lệch một chút xíu, có thể hắn ta đã chết.
Hắn ta thường xuyên tiếp xúc với Bái Thần trong thời gian dài, có thể nhìn ra chắc chắn đối phương không phải là Bái Thần.
Nhưng nếu như là Cực Cảnh, trên người đối phương hoàn toàn không có phong cách đặc thù của Cực Cảnh.
Cho nên, rốt cuộc tên m này là cái thứ quái quỷ gì vậy?
“Vì sao ngươi lại yếu như vậy? Còn có vừa nãy…. con lừa trọc Tây tông vừa nãy, còn yếu hơn.” Trên mặt Trương Vinh Phương khó nén vẻ thất vọng.
Hắn đến đây để tìm kiếm cơ hội đột phá Tông Sư, nhưng kẻ địch chạy tới lại nhỏ yếu quá mức, không gây được chút áp lực nào cho hắn.
Lúc này, với tiên cơ ngăn địch kết hợp Ám Quang Thị Giác mà hắn đã ma luyện ra dưới tay Đế Giang, gần như có thể áp chế tiên cơ ngăn địch của hai người này một cách hoàn mỹ.
Mặt hàng này, đừng nói đến hắn sau khi được đặc huấn, mà ngay cả có là hắn của trước đó cũng có thể một người giết ba tên.
“Yếu?” Sắc mặt Thanh Tiêu đạo nhân đỏ bừng, hắn ta đường đường là một Tông Sư Chân Nhất Giáo tọa trấn một tỉnh, lại bị người ta nói là yếu?