Người này…
“Quên đi, có lẽ là ta nghĩ lầm rồi.” Trương Vinh Phương nhìn ánh mắt kinh ngạc của đối phương, có vẻ như chợt hiểu ra điều gì đó.
Phải rồi, trước đó tất cả những kẻ hắn gặp phải đều là Tông Sư tinh nhuệ tuyệt đỉnh do các thế lực lớn phái ra.
Thậm chí còn có Đại Tông Sư giống như Chu Diễm.
Nhưng Đại Linh không phải là nơi bất kỳ chỗ nào cũng có thể tuỳ tiện xuất hiện Đại Tông Sư.
Ngay cả Tông Sư cũng hiếm có như lông phượng sừng lân.
Có thể giống như bây giờ mới thật sự là thể hiện bình thường.
“Thế lực sau lưng ngươi là ai? Ai phái ngươi tới? Tự khai báo đi.” Trương Vinh Phương nghĩ đến đây, trong lòng lập tức chắc chắn.
“….” Sắc mặt Thanh Tiêu đạo nhân lại càng đỏ hơn gần giống như màu gan heo.
Ai phái hắn ta tới?
Bản thân hắn ta chính là lão đại hành động, chủ sau màn thật sự của lần tập kích này.
Hắn ta hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi của đối phương.
“Vậy để ta đổi một câu khác.” Trương Vinh Phương hơi nghiêng người về phía trước: “Ngươi còn có thể mạnh hơn nữa không?”
“Tên tiểu tử! Sao ngươi dám nhục nhã ta!”
Cuối cùng, Thanh Tiêu đạo nhân đã hoàn toàn không khống chế nổi, mở Chung Thức, thân thể đột ngột đứng thẳng lên khỏi mặt tuyết, bay sát trên mặt đất nhào đến.
Trước người hắn ta lóe lên kiếm quang, bỗng nhiên chém ra một rừng kiếm ảnh dày đặc, hóa thành một bức tường, rơi xuống đầu Trương Vinh Phương theo tiếng xé gió bén nhọn.
Bản thân hắn ta đang ở trong trạng thái Chung Thức, lúc này, bất kể tốc độ hay là sức mạnh, còn có chiêu thức của hắn ta đều vượt xa khỏi cực hạn tưởng tượng về Siêu Phẩm bình thường.
Tông Sư bộc phát toàn lực Chung Thức, mang tới lực va chạm cực kì khủng bố.
Khoảng cách giữa hai người gần trăm mét, chỉ trong một chớp mắt, chỉ một giây đã bị thu hẹp lại.
Sức mạnh khổng lồ kéo theo các lưỡi kiếm, thậm chí vạch ra từng đường kiếm phong sắc bén đủ để xé rách da thịt của người bình thường, mặt đất trên đường kiếm phong đi qua đều bị găm lên để lại dấu vết.
Đây là một trong những tuyệt sát Cực Huyền Âm chỉ trong Chân Nhất Giáo - Thành Không Kiếm Thức!
Đối mặt với kiếm này, trong lòng Trương Vinh Phương thất vọng, muốn ra tay phá chiêu.
Trong mắt hắn, chiêu thức tốc độ của đối phương đều không nhanh, sức mạnh cũng như thế.
Chung Thức Tông Sư hắn đã từng khó mà với tới, bây giờ lại không hơn gì cái này.
Chỉ là đúng lúc hắn muốn ra tay phá giải chiêu thức.
Xùy!
Trong chốc lát, thế mà tốc độ của Thanh Tiêu đạo nhân đã tăng lên gấp hai lần!
Trong mảng kiếm ảnh Thành Không Kiếm Thức to lớn, bỗng nhiên nổ tung bắn ra một đoản kiếm màu bạc.
Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai mét, đoản kiếm bị thúc đẩy bắn ra như đạn pháo.
Cứng rắn bắn thẳng hướng vào chính giữa lồng ngực Trương Vinh Phương.
Thay đổi trong chiêu này không thuộc về hệ thống võ học của Chân Nhất Giáo, hoàn toàn do đối phương tự sáng tạo, cho nên dù là Trương Vinh Phương cũng hoàn toàn không thể ngờ tới.
Lúc này.
Một tiếng phốc.
Mắt thấy đoản kiếm đã sắp đâm sâu vào lồng ngực hắn.
Đột nhiên bắp thịt trên tay phải Trương Vinh Phương chuyển động như con cóc.
Co vào, bộc phát, sau đó tay hắn cấp tốc đâm lên trên, nhanh vô cùng, cứ như ảo ảnh mà cản trước mũi kiếm.
Đây là lực bộc phát của Kim Thiềm công!
Keng!
Đoản kiếm bị bàn tay hắn nắm lại, vẫn đang rung động kịch liệt, không cam lòng cố gắng tiếp tục đâm về phía trước.
Nhưng vẫn không làm nên chuyện gì.
Chỉ là, đúng lúc này.
Có vẻ Trương Vinh Phương hơi ngây người, đứng tại chỗ, không còn động tác tiếp theo nữa.
“Phòng ngự tuyệt đối. Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Đột nhiên hắn cười lên.
Giọng cười từ nhỏ đến lớn, từ trầm thấp đến thoải mái.
Lúc này Thanh Tiêu đạo nhân đã đến gần người Trương Vinh Phương, hắn ta xuất kiếm, mảng lớn kiếm ảnh rơi xuống như mưa to gió lớn, hoặc chọc, hoặc vót, hoặc chọt.
Kiếm pháp của hắn ta cực kỳ tinh diệu, thậm chí đã vượt ra khỏi phạm trù Tông Sư, ở rất nhiều chỗ mơ hồ có ý cảnh tinh thần áp chế khí thế Đại Tông Sư.
Cho dù là Trương Vinh Phương hiện tại, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản phá chiêu.
Hai người giao nhau trong chốc lát, hư ảnh giao thoa, giao thủ với tốc độ cực cao.
Chỉ kỳ quái là, từ sau khi Trương Vinh Phương thấy đoản kiếm vừa rồi, thì không ra tay tấn công một lần nào nữa.
Hắn chỉ phá chiêu, phá chiêu, phá chiêu!
Dùng ngón tay, bàn tay, mu bàn tay, không ngừng mở ra, phá tan, đẩy đi lưỡi kiếm tấn công tới.
Giờ phút này, mặc dù chỉ đang giao thủ với một Tông Sư kiếm pháp nho nhỏ.
Nhưng Trương Vinh Phương lại cảm giác được, tiến độ phương diện vòng phòng ngự tuyệt đối của mình đang tăng lên nhanh như gió.
Trước kia hắn ỷ vào thân thể khoẻ mạnh, máu cực dày, phòng ngự cực cao, rất nhiều chiêu số căn bản là lười để ý tới để đón đỡ.
Nhưng lần này, lúc trước trải nghiệm phòng ngự tuyệt đối, hắn đã thông suốt.