“Trong Nghịch Thời hội đông đảo Tông Sư, giữa Cực Cảnh có thể giao lưu kỹ nghệ võ học nhanh chóng, tuyệt đối thừa khả năng để giúp ngươi hoàn thiện vòng phòng ngự.”
“Không kịp.” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu, “Với lại ta không phải Cực Cảnh.”
“?” Sắc mặt Thanh Tiêu đạo nhân chấn động.
Không phải Cực Cảnh?
Vậy hắn không phải Bái Thần, cũng không phải Cực Cảnh?
Rốt cuộc hắn là gì?
“Ngươi chắc chắn, chắc chắn ngươi không phải Cực Cảnh? Vậy vì sao ngươi lại mạnh như thế?” Đột nhiên Thanh Tiêu đạo nhân kích động.
Trương Vinh Phương nghe vậy, lập tức cười cười.
“Ngươi đã từng nghe nói đến, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên chưa?”
*
*
*
Mộc Lê vương phủ.
“Gì? Chu Diễm chết rồi?”
Mộc Lê vương chợt đứng dậy khỏi ghế ngồi. Trước đó hắn ta còn đang thưởng thức tiếng nhạc ca cơ ngâm xướng, thong dong nhu hòa trên mặt nhanh chóng nhạt đi, biến mất.
Thay vào đó là vô cùng nghiêm nghị lạnh lùng.
“Chết như thế nào? Hắn là Đại Tông Sư Tuyết Hồng các, ai dám giết hắn? Ai có thể giết hắn?”
“Nhân thủ bên phía Tuyết Hồng các truyền tin tức đến, lệnh bài Liệt tướng tùy quân của bọn họ đã gãy mất, có thể xác định là Chu Diễm chết thật rồi.” Sắc mặt minh chủ Giáo minh Khoa Tây Ốc cũng cực kỳ khó coi.
Vốn dĩ Đại Tông Sư bọn họ lôi kéo tụ tập được cũng chỉ có mấy vị, bây giờ đã chết mất một, tất cả bố cục đều sẽ xảy ra thay đổi lớn và điều chỉnh lớn.
“Việt Hồng Điệp đâu?” Mộc Lê vương trầm giọng hỏi.
“Còn đang hành động bên ấy. Chẳng qua tính tình nàng không thể phỏng đoán, không dễ dự đoán trước được.” Khoa Tây Ốc lắc đầu.
“Nhưng cũng không còn cách nào. Chu Diễm chết rồi, ta nghi ngờ là liên quan đến Nghịch Thời hội. Vốn là bảo hắn phối hợp với Hồng Điệp giả chết, không ngờ rằng...” Mộc Lê vương thở dài. Đó là Đại Tông Sư đó.
Một Đại Tông Sư Bái Thần, cường giả đỉnh cấp đủ để có thể trấn áp một phương, thế mà lại chết đi không minh bạch như vậy.
“Bên chỗ ta đã sắp xếp người đi bắt người thân cận với Đạo Tử Trương Ảnh.” Khoa Tây Ốc trầm giọng nói.
“Ý ngươi là? Ngươi hoài nghi việc này là cái bẫy do Trương Ảnh liên thủ với Nghịch Thời hội làm?” Vẻ mặt Mộc Lê vương chấn động.
“Ta không nghĩ ra những khả năng khác. Mặc kệ làm sao, trước tiên thẩm vấn người bắt được rồi lại nói, ta vẫn luôn có cảm giác, có thể trên người Trương Ảnh kia thật sự có bí mật lớn.” Khoa Tây Ốc thở dài.
“Mặc dù đã đạt đến mục đích, nhưng cuối cùng rất nhiều sự vụ….” Mộc Lê vương cũng thở dài.
“Lần trước còn kề gối trò chuyện với Chu Diễm, mới chưa qua bao lâu mà bây giờ….”
“Đệ tử của Nhạc Đức Văn liên quan đến bí mật lớn của Đông tông, đồng thời còn phối hợp với Nghịch Thời hội để giết Đại Tông Sư Tuyết Hồng các. Chúng ta có thể truyền tin tức này đi, có lẽ thể khơi mào tranh đấu giữa Đại Đạo Giáo và Nghịch Thời hội. Một lúc thôi mà chết nhiều Tông Sư như vậy, Chân Nhất Giáo, Tây tông, Tuyết Hồng các đều sẽ không từ bỏ ý đồ. Việc này đã không phải là chuyện mà một mình Nhạc Đức Văn muốn làm sao thì làm nữa rồi.” Khoa Tây Ốc nói.
“Không thể không nói, Nghịch Thời hội lại ra tay vì Trương Ảnh, cũng là chuyện mà bổn vương hoàn toàn không thể đoán trước. Xem ra Trương Ảnh thật sự có thiên phú vô cùng tốt. Chẳng qua như vậy cũng tốt, Nhạc Đức Văn cũng tốt, Nghịch Thời hội cũng được, bọn họ đều đang coi trọng một người. Cứ như vậy, chúng ta cũng có thể dễ sử dụng điểm này hơn.”
Mộc Lê vương trầm ngâm.
“Như vậy, ngươi truyền tin cho Tiểu Điệp, bảo nàng tiếp tục làm chuyện trước đó đang làm.”
Khoa Tây Ốc sửng sốt.
“Như thế, bí mật Đông tông còn chưa đủ à?”
“Người không tin sẽ chiếm đa số. Muốn loạn lên, sẽ phải tăng sức nặng lên.” Mộc Lê vương chậm rãi lắc đầu.
“Ngược lại Vương gia…” Khoa Tây Ốc không nói tiếp: “Chỉ là đáng tiếc, đáng tiếc Trương Ảnh có thiên phú tuyệt thế như thế…”
“Hầy, ai bảo hắn sinh không gặp thời. Chu Diễm chết vì hắn, một Đại Tông Sư chôn cùng hắn, coi như là xứng đáng cho hắn rồi.” Mộc Lê vương thở dài.
*
*
*
Sơn Tỉnh, tổng lĩnh Tây tông - Kim Lĩnh tự.
Sắc trời hơi sáng lên, cổng lớn ngoài chùa bị một sức lực lớn đụng đổ ầm vang, cánh cửa rơi xuống đập trên mặt đất, hất lên từng đợt tro bụi.
“Giết!”
Từng đội từng đội võ tăng của Kim Lĩnh tự cầm côn đồng trong tay, rống giận phóng tới bóng người cao lớn vừa vào cửa.
Người kia tóc đen mặc áo choàng, hai mắt sáng lên như sao, khuôn mặt lạnh lùng, mơ hồ có râu quai nón.
Hình thể hắn cao tới hai mét năm, dáng người khôi ngô hiền lành, mười ngón tay tái nhợt bén nhọn, cứ như điêu khắc từ ngọc thạch.
Mười mấy tên võ tăng, tầng tầng lớp lớp, cầm côn phóng về phía hắn.
Một loạt võ tăng ở đầu tiên vung côn đồng, cùng nhau hét lớn, kéo theo kình phong kịch liệt, đập vào đầu hắn.
“Không thú vị.” Nam tử dậm chân về phía trước, thân hình cứ như đang đi bộ nhàn nhã, tự nhiên đi lại dưới rất nhiều côn.