Thế nhưng lại không có bất kỳ một cái đồng côn có thể chạm vào hắn, hay mảy may tổn thương hắn.
“Là ngươi!” Lúc này trong Kim Lĩnh tự, năm tên cao tầng trong chùa cùng kéo nhau tìm đến.
Kẻ dẫn đầu là một người khoác áo cà sa viền bạc, trên cổ đeo phật châu cực lớn chế tạo từ bạch ngọc. Râu bạc trắng mảnh nhỏ, hai mắt sáng ngời. Chính là cao thủ đệ nhất trong chùa, trụ trì tiền nhiệm Nguyên Độ đại sư.
Mà giọng nói vừa hô lên, rõ ràng là một tăng nhân trung niên bên cạnh lão ta.
Người này trợn mắt tròn xoe, nhìn chòng chọc vào nam tử khôi ngô bước vào.
“Trương Ảnh? Ngươi là Đạo Tử Đại Đạo Giáo Trương Ảnh!”
Tăng nhân trung niên hét lớn.
“Nếu đã nhận ra danh hào của ta, thế thì càng không thể giữ các ngươi được nữa.” Nam tử cười lạnh, nhẹ nhàng vỗ tay.
Lập tức chung quanh chùa, trên tường rào, có từng đội từng đội người bịt mặt toàn thân áo đen nhao nhao nhảy vào.
Những người áo đen này được huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa rơi xuống đất đã vươn tay lấy nỏ ngắn ra, nhắm thẳng vào đông đảo tăng nhân bắt đầu bắn phá.
Trong âm thanh tên nỏ vun vút mạnh mẽ, tăng nhân cầm đồng côn ngã xuống liên miên, hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng.
Số ít cao thủ cao phẩm và Siêu Phẩm, muốn tránh đi, cũng đều bị những cao thủ tương tự cầm nỏ bắn vào, đảo mắt đã trở thành bia ngắm.
Nhất thời đám người trụ trì tức giận ra tay, nhào về phía Trương Ảnh và người mặc áo choàng đen dẫn đầu đám người kia.
Thời gian đi qua từng phút từng giây.
Không bao lâu sau, cả Kim Lĩnh tự nổ tung ầm vang, hóa thành biển lửa.
Từng đội từng đội người mặc áo choàng đen đều sớm đã rút lui đâu vào đấy, do “Trương Ảnh” dẫn đội, nghênh ngang rời đi về phía xa xa.
Mấy ngày sau hôm đó.
Mấy tỉnh mới xây phân bộ tổng lĩnh của Chân Nhất Giáo, Thiên Tỏa Giáo, Hắc Thập Giáo còn lại đều bị tập kích dồn dập.
Thực lực người tập kích khủng bố áp chế, hiện trường không một ai sống sót.
Chỉ có một chỗ bên ngoài hiện trường đồ sát, mấy dược nông hái thuốc trong núi, nhìn từ xa xa thấy giáo đường Thiên Tỏa Giáo bị nhen lửa, đồng thời nhìn thấy những người dẫn đầu.
Vòng tròn ngũ giáo liên tiếp phái đội điều tra truy tung.
Từ lời khai trong miệng hai người hái thuốc còn sót lại, tra ra tướng mạo đặc thù của một người trong đó, chiều cao hình thể hoàn toàn giống với Đạo Tử Đại Đạo Giáo Trương Ảnh.
Nghe nói còn có người nấp ở xa xa bên ngoài, tận mắt nhìn thấy, Trương Ảnh thi triển võ học Đại Đạo Giáo, tu vi hoàn toàn giống như lời đồn, chính là cấp độ Siêu Phẩm Ngoại Dược, lại còn am hiểu Ưng Trảo Công.
Mặc dù thông tin đã trải qua tạm thời phong tỏa từ đội điều tra, nhưng rất nhanh đã có người ‘có lòng’ truyền ra, truyền khắp cao tầng trong liên minh vòng tròn ngũ giáo.
Mà lúc này, Trương Vinh Phương vẫn còn đang âm thầm bảo vệ đội xe Trầm Hương phủ, tới gần phủ Vu Sơn.
Giữa rừng núi, khuôn mặt Thanh Tiêu đạo nhân gầy đi một vòng, lúc này đang nhìn chằm chằm vào Trương Vinh Phương ngồi tu hành, ý đồ muốn nhìn ra chút bí mật tiên pháp từ trên người hắn.
“Ngươi đã nói cho ta biết bí mật về tiên pháp, vì ta không thể tu hành?”
“Vì sao ta phải truyền tiên pháp cho ngươi?” Trương Vinh Phương mở mắt hỏi lại.
“Lòng hướng đạo của ta vô cùng thành kính! Cho dù là đạo pháp tinh thâm, tu vi văn công, trong cả Chân Nhất Giáo người mạnh hơn ta không nhiều! Với lại ta có thể giúp ngươi điều tra chuyện phía sau, mặc dù ta không biết người phía sau Chu Diễm là ai, nhưng có người liên hệ với ta, phải phối hợp bắt được người bên cạnh ngươi. Ta còn có thể giúp ngươi hoàn thiện con đường đột phá Tông Sư!” Thanh Tiêu nhanh chóng nói.
Ánh mắt Trương Vinh Phương phức tạp, cũng không ngờ rằng, kẻ tự xưng là Thanh Tiêu đạo nhân - tổng lĩnh một tỉnh của Chân Nhất Giáo, thế mà cũng không Bái Thần!
Không Bái Thần mà còn có thể có võ lực mạnh mẽ như thế, có thể thấy thiên phú mạnh nhường nào.
“Thế thì, ngươi muốn làm thế nào mới đồng ý truyền tiên pháp cho ta?” Thanh Tiêu đạo nhân đã tu đạo nhiều năm, vẫn luôn cho là, đạo pháp văn công mới là trung tâm tất cả, luôn luôn cảm thấy, nhất định tiên nhân được kể lại như trong truyền thuyết thần thoại là thật.
Nếu không tại sao lại lưu truyền truyền thuyết giống như Tam Hoa Tụ Đỉnh, hơn nữa tại sao lại lưu truyền lời đồn tiên nhân bảo vệ ta linh tinh các thứ.
Cho nên, một mặt vì muốn tiếp tục đột phá, mặt khác hắn ta vẫn còn ôm hy vọng cực lớn về chuyện tu hành, bởi vậy vẫn luôn chờ mong, chờ mong hy vọng có thể xuất hiện.
Vì một tia hy vọng này, hắn ta đọc hết đạo kinh, các loại tạp văn cũng đã đọc rất nhiều.
Nhưng năm nay hắn ta hơn bảy mươi tuổi rồi, vẫn không thu hoạch được gì cả.
Truy tìm đến những nơi được gọi là truyền thuyết thần thoại, nếu không phải giả mạo ngụy tạo, thì chính là chỉ tồn tại trong lời đồn, không thể tra ra được.