Chẳng lẽ bọn hắn không hút tủy khi mở rộng tín đồ à? Không phải tất cả đều giống nhau, chỉ là bí mật hơn một chút thôi.” Một người nữ tử lạnh lùng nói.
“Càng có nhiều tín đồ, các thần chủ chúng ta càng mạnh, càng có thể chống lại những tà thần dị giáo kia. Đúng vậy, ta cũng cảm thấy chúng ta nên nhân cơ hội này nhanh chóng mở rộng.” Một người khác cũng đồng ý nói.
“Những giáo phái lớn kia, nhìn bề ngoài chỉ là vì phát triển tín đồ, khiến người ta tin vào tôn giáo, nhưng thực tế không ai biết rằng mỗi lần họ thờ phụng, chỉ cần hơi thành kính, tủy não sẽ bị hút một lần.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, người sẽ càng ngày càng ngu muội, đến khi tủy não bị hút sạch liền trở thành con rối chết thay, không giống như Thiên Giáo Minh của chúng ta, cho dù tín giáo hay tự mình hiến dâng đều được bày ra ở ngoài sáng.” Người nữ tử kia nói.
“Ăn nói cẩn thận!” Người nam tử cao lớn vạm vỡ nhất bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh uy nghiêm mà trầm thấp, lập tức áp chế cuộc thảo luận của mọi người.
“Tin tức từ Ma Ưng lúc trước truyền đến.” Người nam tử nhìn quanh mọi người một vòng: “Hiện tại đế vị bị bỏ trống, sau khi Ngũ giáo tập hợp lực lượng, xuất hiện rất nhiều chỗ trống, quả thật là cơ hội ngàn năm có một. Cho nên…”
Mọi người nghe vậy, nhất thời trong lòng dồn dập chấn động, biết đây là thời khắc mấu chốt.
“Cho nên…” Người nam tử tiếp tục nói: “Dựa theo những tin tức ở chỗ ta nhận được, chúng ta thật sự không thể tiếp tục ẩn nấp nữa.”
“Ý của minh chủ là muốn ra tay?” Ánh mắt người nữ tử nghiêm túc, trầm giọng hỏi.
“Đã đến lúc rồi.” Ánh mắt minh chủ nóng rực lên: “Nhìn bề ngoài, Nhạc Đức Văn như mặt trời ban trưa, vòng tròn Ngũ giáo uy hiếp thiên hạ, nhưng thật ra bọn họ chỉ là miệng cọp gan thỏ, chữa cháy khắp nơi. Nghịch Thời hội, Linh Phi giáo đều cần bọn hắn phân ra lực lượng để kiềm chế.
Cho nên... Đã đến lúc chúng ta ra tay rồi.”
“Ra tay như thế nào?” Có người hỏi.
“Không phải bọn hắn thích diệt giáo đồ thành lắm à? Cứ để bọn hắn diệt đi, diệt cho đủ! Nếu không đủ, chúng ta cũng đến giúp bọn hắn!” Minh chủ cười nói.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, những đám mây đen đang bao phủ lấy vầng trăng khuyết, dần dần che khuất hoàn toàn tia sáng duy nhất.
“Giết!!!”
Một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên.
Dưới chân núi, trong một tòa thành lớn chủ yếu theo tín ngưỡng Đại Đạo Giáo, ngọn lửa phóng lên tận trời.
Vô số côn đồ đội khăn trùm đầu vải màu xám, lao vào nội thành.
Không có cổng thành, không có Linh quân canh giữ nơi này ngăn cản, chẳng mấy chốc tòa thành bị nhấn chìm trong dòng lũ hàng nghìn tên côn đồ.
Những tên côn đồ vừa vào thành liền giết tất cả những người mà chúng nhìn thấy.
Cổng của các lầu gác nhà dân dễ dàng bị những người này dùng vũ khí và thân hình phán tan rồi xông vào. Chỉ cần người nào kháng cự đều sẽ bị chém chết.
Những người không kháng cự thì bị kéo ra ngoài, trói bằng dây thừng hoặc quần áo bị xé thành dây thừng ngay tại chỗ.
Đối với những người bị trói, có người đặc biệt chuẩn bị búa đinh tế thần, từng người một đi lên, dùng búa đập vào mi tâm của những người này.
Lần lượt từng cây ngân châm cực kỳ mảnh đâm vào mi tâm của những người này.
Có người hoảng sợ đứng lên muốn chạy trốn, lại bị côn đồ trông coi trong nháy mắt bắt được, đè xuống đất, cưỡng ép đóng ngân châm vào.
Không ít võ nhân trong thành nổi dậy phản kháng.
Trong số đó, mạnh nhất là phủ đốc thân pháp cao minh, dễ như trở bàn tay cầm chiến chùy và khiên tay, nhanh chóng lóe lên giữa đám côn đồ, mỗi lần lóe lên đều có thể giết chết một người.
Ánh mắt hắn ta lóe lên sát khí lạnh như băng, lao thẳng về phía thủ lĩnh côn đồ gần đó.
“Chết đi!” Phủ đốc xoay người một cái, giống như diều hâu săn mồi giữa không trung, bổ nhào xuống, lao thẳng về phía thủ lĩnh côn đồ.
Sắc mặt thủ lĩnh dữ tợn, toàn thân bê bết máu, đang nhấc trảm đao dài hơn hai mét từ thi thể một nữ hài lên, nghe thấy tiếng gió, hắn ta nhấc đao lên, vung lên.
Coong!
Dưới sự chiếu rọi của máu và lửa, đao và chùy va chạm vào nhau, vừa chạm vào liền tách ra.
Thân thể phủ đốc nghiêng sang một bên giống như một chiếc lá rụng, nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh trảm đao, nâng cái khiên nhỏ trong tay lên, vậy mà lại dùng một cây gai nhọn dưới khiên làm đòn sát thủ.
Phụt!
Máu bắn tung tóe.
Gai nhọn dưới khiên nhỏ tàn nhẫn độc ác đâm vào tim thủ lĩnh côn đồ.
“Ngu xuẩn!” Thủ lĩnh côn đồ cười rộ lên, căn bản không thèm chống cự, ôm chặt lấy phủ đốc, đập mạnh trán vào đầu hắn ta.
Oành!
Đúng lúc này, một chiếc búa lớn giáng mạnh xuống đầu tên thủ lĩnh côn đồ từ phía sau. Hoàn toàn đập nát toàn bộ nửa người trên của hắn ta.
Ngay khi hai người cho rằng đại cục đã định, chuẩn bị tiến lên dùng linh tuyến hút chết người này.