Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1249 - Chương 1249 - Lột Xác (8)

Chương 1249 - Lột xác (8)
Chương 1249 - Lột xác (8)

Bởi vì trên chiến trường phần lớn là trường hợp quần chiến và binh khí dài, mà giữa sống chết chém giết, thường thường thắng bại sẽ chỉ trong nháy mắt.

Thời gian càng kéo dài, dễ dàng sinh ra biến cố. Thế nên tất cả mọi người theo đuổi mau chóng kết thúc chiến đấu.

Lúc này A Hách toàn lực chém trọng kiếm, kiếm pháp sau đó mơ hồ mang theo mấy tầng biến hóa, bất luận đối phương tránh né hay là đón đỡ, đều có thể nối liền với chiêu số tiếp theo.

Keng!!

Trương Vinh Phương đưa tay tinh chuẩn đánh lên mặt bên trọng kiếm, tách nó ra.

Không ngờ trọng kiếm dựa thế xoay tròn, mang ra một vòng tròn cấp tốc, theo một góc độ khác vung chém về phía hắn.

Keng!

Lại là một đòn nghiêm trọng.

Lực lượng rất mạnh.

Hai mắt Trương Vinh Phương híp lại.

Lực lượng trọng kiếm vung chém đã có thể so với Tông Sư bình thường rồi. Vũ khí cũng không phải vũ khí thông thường, dường như bên trong có chút cơ quan!

Người này hẳn không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

Keng keng keng keng!

Trọng kiếm không ngừng mượn lực quay về, sau đó vung trảm.

Mà tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhanh, lực lượng cũng càng ngày càng nặng.

Song chưởng Trương Vinh Phương liên tục bắn ra mũi kiếm, nhưng không có chút ý tiến công nào, chỉ là hủy chiêu đi.

Hắn chưa bao giờ thực chiến với cao thủ trong quân, đây mới thật là lần đầu tiên giao thủ.

Mà chiêu số đối phó vô cùng mạnh mẽ.

Một chiêu bạo phát, liên tiếp không ngừng, uy lực của tầng này nặng hơn tầng kia.

Hơi không cẩn thận, hơi có chần chờ sai lầm, sẽ bị mũi kiếm chém thành bị thương nặng.

Cái này phải cường hãn hơn cao thủ giang hồ tầm thường, người trong võ lâm rất nhiều.

Hắn có thể cảm thụ được, vòng phòng ngự tuyệt đối của mình đang nhanh chóng được hoàn thiện dưới sự ra chiêu của đối phương.

“Đây là một đối thủ thích hợp hoàn thiện phòng ngự tuyệt đối.”

Trương Vinh Phương đánh giá trong lòng, xuất thủ càng cẩn thận, quan sát kỹ các loại chiêu số của đối phương.

Trong lúc nhất thời, trên mặt tuyết, chiêu thức hai người giao nhau, quyền cước và trọng kiếm thỉnh thoảng cứng đối cứng, phát ra tiếng trầm đục.

Rất nhanh, nửa phút sau.

Trương Vinh Phương bỗng than nhẹ một tiếng.

Hoàn toàn thấy rõ tất cả chiêu số của đối phương.

“Có thể.” Hắn nói khẽ.

“!?” A Hách biến sắc, dường như cảm giác được cái gì, lúc này nổi giận gầm lên một tiếng, thế mà toàn lực xoay tròn trọng kiếm trong tay rồi vung ra.

Sau đó hắn ta xoay người chạy.

Trương Vinh Phương mỉm cười, mau chóng tránh trọng kiếm ra, thân pháp như cự mãng không tiếng động đi về phía trước, trong một giây đã đến sau lưng đối phương.

Hắn giơ tay, năm ngón làm ra móc câu, chộp về phía cổ A Hách.

Đây chính là Ưng Trảo Công thường dùng nhất.

“Lùi!”

Bỗng trong rừng cách đó không xa, một thứ màu trắng cấp tốc đánh tới, hung hăng bay về phía ngực Trương Vinh Phương.

Tốc độ thứ kia cực nhanh, giữa không trung còn có thể nghe được tiếng rít bén nhọn, có thể thấy được lực lượng của nó tuyệt đối mạnh mẽ.

Nếu Trương Vinh Phương tiếp tục chụp vào A Hách, thì tất nhiên sẽ bị thứ này đập trúng.

Vẻn vẹn chỉ là ánh mắt đảo qua, hắn cũng có thể đoán được, lực lượng thứ này bay tới cực lớn.

Lúc này ở rất gần hắn mới nhìn rõ, đó căn bản chính là một mũi nhọn tuyết trắng hình thoi!

Sau đó từ trong rừng, một người mặc áo giáp đen hùng sư, hai mắt lạnh như băng nhìn phía bên này.

Cánh tay phải của hắn ta chậm rãi buông, rõ ràng đúng là hắn ra đánh ra mũi nhọn.

Thình thịch!!

Một tay Trương Vinh Phương hung hăng nắm cổ A Hách, bóp một cái.

Máu phun bắn ra, rơi xuống đất tuyết.

Hắn dừng tại chỗ, nhẹ nhàng buông tay, cúi đầu nhìn mũi nhọn đồng thời đánh trên lồng ngực mình.

“Ban nãy ngươi, nói gì đó?”

Cơ thể của hắn khẽ động, mũi nhọn rớt xuống từ trên áo bào, chỉ lưu lại một miệng máu thật nhỏ trên da.

Gần như trong nháy mắt khi miệng máu tiếp xúc không khí, liền khép lại biến mất.

Thi thể A Hách ngã xuống đất, co quắp chậm rãi mất đi sức sống.

“Trương Ảnh! Lại là ngươi!”

Trần Đào thấy một màn như vậy, đồng tử hơi co lại.

Hắn ta bước lên phía trước, mắt nhìn thuộc hạ co giật ngã xuống đất, trong mắt lập lòe hung quang.

Hắn ta cho tới bây giờ đều coi thường những cái gọi là hảo thủ giang hồ này, cho dù giao thủ với cao thủ cùng tầng thứ trong quân hay cao thủ giang hồ, thắng được đều nhất định là người trước.

Nhưng bây giờ…

“Xem ra tất cả mọi người đánh giá thấp ngươi rồi.” Hắn ta trầm giọng nói.

“Còn thiếu một chút.” Trương Vinh Phương hơi nhắm mắt, cảm nhận biến hóa của cơ thể.

Giết nhiều người nhiều ngày như vậy, trong lòng của hắn đã mơ hồ có loại tự tin không rõ đang ngưng tụ.

Vòng phòng ngự tuyệt đối… cũng thiếu chút nữa.

Mà Chung Thức, hắn có loại dự cảm, nếu như có thể có mấy cường địch đến, có lẽ là có thể ngưng tụ một đêm, nhưng nếu cường độ ít, không biết lúc nào có thể thành

Bình Luận (0)
Comment