“Thế nên, ngươi cũng đến để bắt ta?”
Trương Vinh Phương mở mắt ra, trong mắt mang theo vẻ mong đợi ngưng mắt nhìn đối phương.
Hắn có thể cảm giác được sự cường hãn của đối phương, loại nhất thể thành hình, khí thế mạnh mẽ giống Chu Diễm trước đây này, chỉ có cường giả ở một cấp bậc mới sẽ có được.
-- Đại Tông Sư!
Bịch!
Trong nháy mắt, trong đống tuyết xung quanh, ba bóng người cường tráng gần như thoáng hiện rơi xuống đất cùng một thời gian.
Vũ Văn Cát mũ giáp cánh ưng, Lâm Hán Sinh của Chân Nhất Giáo, Nguyên Hải thiền sư của Tây tông.
Bốn vị Đại Tông Sư hình thành bốn góc hình vuông, hoàn mỹ vây quanh Trương Vinh Phương ở giữa.
Bốn người!
Lòng Trương Vinh Phương bỗng thấy nặng nề.
Nếu chỉ có một người, hắn có thể vẫn có khả năng dốc toàn lực để giành chiến thắng, nhưng bốn người…
Phiền phức rồi đây.
“Thú vị thật. Rốt cuộc là, hóa ra chính Trương Ảnh luôn là người gây rắc rối. Nói cách khác, Nhạc Đức Văn luôn hiểu lầm đồ đệ của mình rồi à?” Vũ Văn Cát bình tĩnh nói.
“Người của Nghịch Thời Hội đâu? Để bọn hắn ra đây.” Lâm Hán Sinh tiến lên một bước, ánh mắt liếc nhìn chung quanh.
Mặc dù có người ở trên áp chế Nghịch Thời Hội, nhưng rất có thể vẫn còn những người thân cận bảo vệ Trương Ảnh quanh đây.
“Nói nhảm với hắn làm cái gì? Bắt lại rồi hẵng nói!” Thuộc hạ của Vũ Văn Cát bị giết, lúc này nếu xác định xung quanh không có người, hắn ta lập tức tháo áo choàng, bước lên phía trước.
“Đối phó một kẻ chỉ là tiểu bối, mà còn phiền đến bốn người chúng ta, đúng là mặt mũi lớn thật.”
Keng một tiếng, cánh tay phải của hắn ta rút cây chiến phủ ngắn ở sau lưng mình ra.
Bề mặt của chiến phủ đầy những vết rạn chắp vá từ những mảnh vỡ, cùng với màu đồng thau nhạt khiến Trương Vinh Phương liên tưởng đến một loại vật liệu nào đó được dùng để tạc tượng thần.
Ba người còn lại xung quanh không có ý định động thủ, chỉ đứng sang một bên nhìn.
Nếu Trương Vinh Phương không giết thuộc hạ của Vũ Văn Cát, chỉ sợ Vũ Văn Cát sẽ không muốn ra mặt ỷ lớn hiếp nhỏ.
Nhưng hiện tại, Trương Vinh Phương giết thuộc hạ ngay trước mặt hắn ta, lại chặn được một cái ám khí của Trần Đào. Thực lực thế này, đủ để hắn ta ra tay một lần.
Trong tiếng bước chân sột soạt, bước chân Vũ Văn Cát giẫm vào tuyết đọng, để lại từng cái hố sâu hoắm.
Trong rừng cây tuyết trắng, hắn ta mặc trọng giáp nặng nề mà uy phong lẫm liệt, cộng với mũ giáp áo giáp cao ước chừng ba mét, sừng sững như một tòa tháp sắt, đứng vững vàng không thể lay chuyển.
Nhìn từ xa, bộ giáp trên người hắn ta cũng được chạm trổ đủ loại hoa văn uốn lượn tinh xảo.
Thoạt nhìn, những hoa văn này mang đến cho người ta cảm giác hoa mắt chóng mặt, lại còn có thể vô thức liên tưởng đến đủ thứ kinh khủng, uy nghiêm hùng vĩ.
Làm cho người ta sinh lòng sợ hãi một cách tự nhiên.
Rõ ràng bộ giáp này không phải là phàm vật.
“Tuyết Hồng Các, Vũ Văn Cát.” Vũ Văn Cát trầm giọng nói ra tên họ của mình.
“Trong mười Liệt tướng, ngươi nên vui mừng vì ta ra tay, nếu đổi lại là người khác. Ngươi chắc chắn phải chết!”
“Đây là nội tình của Tuyết Hồng Các à?” Trương Vinh Phương nhìn áo giáp cùng chiến phủ trên người đối phương, lại so sánh với trên người mình, chênh lệch quả thực cực kỳ rõ ràng.
Vì hắn không mặc gì trên người cả.
“Ngươi còn có lòng rảnh rỗi đi nhìn những thứ khác sao?” Vũ Văn Cát chú ý tới ánh mắt đối phương rơi vào áo giáp trên người mình, lập tức giận quá hóa cười.
Vèo một tiếng, hắn ta thuận tay vung cây chiến phủ trong tay, giữa không trung tạo ra một vệt nhỏ lạnh lẽo sắc nhọn.
“Ngươi nên vui mừng, nếu không phải kiêng kỵ sư phụ ngươi, ngươi đã không sống đến bây giờ!”
“…” Trương Vinh Phương không nói thêm gì nữa, trong mắt lóe lên lấm tấm tia sáng nhạt, Ám Quang Thị Giác cẩn thận ngưng tụ nhìn chăm chú đối phương, muốn tìm ra sơ hở.
Tiên cơ ngăn địch đương nhiên được sử dụng.
Lúc này ở trong tầm mắt của hắn, toàn thân Vũ Văn Cát đối diện giống như tỏa ra một luồng khí tức đen kịt.
Những khí tức này giống như những dải băng, không ngừng xoay tròn, bay múa vờn quanh hắn ta, bọc hắn ta lại cực kỳ chặt chẽ như sinh vật sống.
Không để lại bất kỳ khe hở nào.
Khe hở chính là sơ hở.
Mà không có khe hở cũng có nghĩa là hắn tìm không thấy được sơ hở của đối phương.
“Quả nhiên tiên cơ ngăn địch vẫn không bằng Đại Tông Sư. Đây là so đấu kinh nghiệm, là so đấu tính toán võ nghệ. Kiến thức võ nghệ của ta quá ít.”
Sột soạt.
Sột soạt.
Vũ Văn Cát bắt đầu bước đến gần từng bước một.
Lưỡi búa trong tay hắn ta không ngừng xoay tròn, vạch ra những dấu vết bên cạnh. Các động tác nhìn như tùy ý, tự nhiên lại lộ ra một tư thế phòng thủ không có kẽ hở.
“Còn chưa động thủ sao?”
“Hay là không tìm ra được sơ hở nên ngươi không thể nào động thủ?”