“Chẳng lẽ! Ngươi muốn đi Cực Cảnh sao?” Ông bỗng nhiên sững sờ, nghiêm nghị nói.
“Ta không muốn Bái Thần, cũng không muốn đi Cực Cảnh!” Trương Vinh Phương nửa quỳ trên mặt đất, há miệng thở hồng hộc.
“Ta chỉ muốn bảo vệ những người bên cạnh mình, tìm một nơi không hỏi thế sự, sống một cuộc sống tốt đẹp.”
“Ngu xuẩn!” Nhạc Đức Văn giơ tay lên, muốn tát chết nghịch đồ này.
Kết quả là, bàn tay rơi xuống một nửa, liền dừng lại, rồi quay sang sờ vào sau lưng của mình.
Ông nghiến răng, nhanh chóng lấy một cái bình sứ màu vàng hoa văn đen ra, mở nắp bình, đổ một viên đan dược đen bóng như hạt đậu xanh ra.
“Ăn đi!” Ông nhét vào trong miệng Trương Vinh Phương bịt lại, sau đó dùng ngón tay điểm trên người hắn mấy chục lần giống như hạt mưa.
Trong nháy mắt, mạch máu trong cơ thể Trương Vinh Phương nhanh chóng như sống lại, mạch máu xung quanh vết thương tự động khép lại, mạch máu những nơi khác cũng nhanh chóng tăng tốc lưu động.
Một cảm giác mát lạnh bắt đầu khuếch tán lan ra xung quanh vết thương.
“Đa tạ sư phụ!” Trương Vinh Phương cũng không phản kháng, biết đây là chữa thương cho hắn.
Đáy lòng của hắn buông lỏng, hiểu rằng Nhạc sư phụ vẫn đối xử tốt với hắn, không nỡ ra tay, lần này xem như có thể lừa gạt qua.
Cho nên…
“Ngươi là cái đồ lưu manh.” Thấy đồ đệ uống thuốc xong, sắc mặt Nhạc Đức Văn vặn vẹo, chỉ vào hắn muốn mắng, nhưng lại một bụng không dám nói ra.
Vì sợ kích thích tiểu tử này lại ra tay với mình.
Ông chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài lần tại chỗ.
“Được rồi! Ngươi muốn ẩn cư, ta sẽ thỏa mãn ngươi! Hiện tại ngươi chọn một nơi, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi. Ngươi muốn ẩn cư bao lâu cũng được, nhưng ngươi phải cam đoan! Tuyệt đối không được liên hệ với người của Nghịch Thời hội nữa.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Cố gắng hết sức!!? Cái tên nghịch đồ! Sớm muộn gì cái mạng già này của ta cũng sẽ bị ngươi làm cho tức chết!” Nhạc Đức Văn nói.
Ngàn tính vạn tính, không ngờ rằng đồ đệ của mình vậy mà lại giận dỗi, giở tính trẻ con.
Thế đạo này còn có người không muốn Bái Thần à? Lại còn là loại cơ hội Bái Thần liền có thể trở thành Linh Tướng.
Có vẻ như thằng nhóc này vẫn còn quá trẻ, dễ dàng kích động.
“Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt là được, tuổi còn trẻ, luôn cho rằng cái gì mình cũng có thể làm được. Nhưng lại không biết, con đường tốt nhất trên đời này thực ra đều là do trưởng bối sắp xếp.”
Nhạc Đức Văn cố gắng hết sức để kìm nén sự tức giận trong lòng, bởi vì bị hành động của Trương Vinh Phương làm cho giật mình, ông không dám khiêu khích đồ đệ nữa.
Bái Thần cần phải cam tâm tình nguyện mới có thể trở thành Linh Tướng, nếu không chỉ là một con rối. Nếu như không xoay chuyển tâm trí của tiểu tử này, sau này hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Ẩn cư cũng tốt, tìm cơ hội tu bổ sửa chữa đầu óc hắn cho thật tốt.
“Đa tạ sư phụ đã thành toàn!” Trương Vinh Phương rút tay đặt ở trên ngực ra, lại mang theo một mảng máu.
“Ngươi cẩn thận một chút! Ngươi muốn chết nhanh hơn phải không!!?” Nhạc Đức Văn tức giận đến đánh vào trán Trương Vinh Phương một cái. Lại vội vàng rút kim chỉ ra, dùng chỉ ruột dê khâu vết thương lại.
“Tuổi còn nhỏ mà đã muốn ẩn cư, lão Nhạc ta sống hơn trăm năm, chưa từng thấy người nào như ngươi hết!”
“Đệ tử chỉ là cảm thấy mình còn trẻ, còn có rất nhiều chuyện muốn làm. Ta không muốn quyết định sớm như vậy.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói: “Hơn nữa ta còn nắm được bí mật khắc chế Bái Thần, nếu như…”
“Khắc chế Bái Thần? Với chút công phu mèo ba chân của ngươi mà đòi khắc chế? Ngươi cho rằng có thể giết mấy Linh Lạc liền gọi là khắc chế à?” Lửa giận của Nhạc Đức Văn lại phun trào.
“Lão Đạo ta đây vất vả khổ cực trải đường cho ngươi, sau đó chỉ cần bái một cái là có thể ngồi mát ăn bát vàng! Bây giờ hay rồi, ngươi mẹ nó nói với ta một câu, ngươi muốn ẩn cư?”
“Ẩn cư!!?”
Rốt cuộc là ngươi chín tám hay ta chín tám?
Không đúng, bây giờ ta đã một trăm tuổi rồi! Khá lắm, ngươi thậm chí còn không đến dự sinh nhật của sư phụ mình! Đúng là cái tên nghịch đồ!”
Nhạc Đức Văn lại đánh một cái vào trán Trương Vinh Phương.
“Lão tử còn không có ý định ẩn cư, mà ngươi đã là muốn chạy trốn rồi! Tiểu tử Trương Thanh Chí kia đã khiến ta tức chết, không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn khiến ta tức chết hơn cả hắn ta! Hắn ta là tự mình quá vô dụng không thể gượng dậy nổi, còn ngươi là tự mình không vô dụng mà muốn biến thành vô dụng!! Hai người các ngươi!”
Nhạc Đức Văn càng nghĩ càng trở nên tức giận.
“Cực phẩm!”
Cuối cùng tổng kết lại một câu, sắc mặt của hắn lại bắt đầu trắng bệch.
“Lén lút luyện võ, cuối cùng sắp trở thành Tông Sư mà cũng không nói cho sư phụ duy nhất của ngươi biết! Ngươi muốn ta tức chết đấy à?”