“Ta còn tưởng ngài không thèm để ý Tông Sư gì đó.” Sắc mặt Trương Vinh Phương hơi cứng ngắc, ngụy biện nói.
“Ngươi!!!”
Đây thực sự là lỗ thủy điểm đậu hủ*, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Nhạc Đức Văn cảm thấy câu châm ngôn này thực sự là lời lẽ chí lý.
Lão Nhạc ông anh minh một đời, kết quả là đến già còn xuất hiện một tiểu tử thối đặc biệt tức chết người.
Trước đây lúc mới vào Cung thành thật biết bao? Mỗi ngày, sư phụ ơi sư phụ hỡi, vừa nghe lời lại vừa có thiên phú.
Kết quả tất cả đều là biểu hiện giả dối! Hiện tại vừa nhìn, quả thực là cái đồ ba gai!
Hít sâu một hơi, Nhạc Đức Văn nhìn đồ đệ trước mặt, một bụng tức giận trong lòng chỉ có thể cố gắng kìm nén lại.
Ông biết rõ, tiểu tử này đã đến thời kỳ phản nghịch, rất nhiều người khi còn trẻ đều cho rằng mình là số một thiên hạ, thiên phú vô địch, không phải năm đó ông cũng như vậy à? Tuổi còn trẻ đã trở thành Tông Sư, cảm thấy mình có hy vọng tiến lên cảnh giới Đế Sư.
Kết quả là ở cảnh giới tiếp theo, một lần mắc kẹt liền mất rất nhiều năm, sau đó sự kiêu ngạo dần dần bị mài mòn.
Lúc ấy mới dần dần hiểu ra con đường tu hành không hề dễ dàng như trước đây.
Con đường trước đây có dấu vết mà lần theo.
Nhưng sau khi đạt được Tông Sư, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Không có sư phụ có thể chỉ điểm, mà chỉ có thể cho ngươi hiểu được chung chung về phương hướng. Chỉ thế mà thôi.
“Tất cả những gì ngươi nghĩ rằng mình nhìn thấy, thực ra có rất nhiều điều ngươi hoàn toàn không hiểu. Bởi vì, có rất nhiều điều không thể nói ra, chỉ có thể trải nghiệm.” Cuối cùng Nhạc Đức Văn vẫn cố gắng giãy dụa một chút.
“Sư phụ, ngài đừng khuyên ta nữa. Ta còn trẻ, ông trời ban cho ta thiên phú thế này không phải để ta lãng phí thời gian, đè thấp làm nhỏ*. Mà là để ta sáng tạo con đường của riêng mình!” Vẻ mặt Trương Vĩnh Phương nghiêm túc nhưng kiên quyết.
*Nguyên văn Phục đê tố tiểu (伏低做小): Khép nép, khúm núm, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“…” Ngươi thật đúng là đồ đệ tốt của ta.
Trong lòng Nhạc Đức Văn muốn mắng chửi, nhưng lại sợ tiếp tục kích thích tiểu tử này, chỉ có thể nhịn xuống.
“Vậy ngươi muốn sáng tạo con đường như thế nào?” Ông cẩn thận hỏi.
“Tất nhiên là có một không hai, không dựa vào bất kỳ con đường bên ngoài nào!” Trương Vinh Phương nghiêm túc nói.
“Vậy ngươi có thể nói tỉ mỉ cho ta biết không?” Nhạc Đức Văn hỏi.
“Đương nhiên là được.” Trong lòng Trương Vinh Phương nảy ra một suy nghĩ.
Ngay lập tức, hắn bắt đầu giải thích chi tiết những hiểu biết của mình về đạo pháp, cẩn thận giảng giải cho Nhạc Đức Văn.
Văn công tích lũy tinh khí thần, sau đó sử dụng một phương pháp đặc biệt cô đọng, ký kết tam hoa.
Con đường này về mặt lý thuyết nghe có vẻ không tệ, có thể làm được.
Nhạc Đức Văn nghe xong liền biết là có thể, nhưng ngưỡng cửa yêu cầu trong đó quá cao.
Hơn nữa, việc tinh khí thần ngưng tụ thành huyết liên nhất định sẽ quấy nhiễu đến quá trình chuyển hóa trong nghi thức Bái Thần.
Vả lại, ông không cảm thấy có huyết liên nào có thể mạnh hơn Linh Tướng.
“Càn Khôn, ngươi nói rất nhiều, đều rất có lý.” Sau khi Nhạc Đức Văn nghe xong, liên tục gật đầu, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng dễ gần.
“Chỉ là trạng thái huyết liên của ngươi mặc dù mạnh, nhưng ta hỏi ngươi một câu. Có hơn được Linh Tướng không?”
“…” Trương Vinh Phương há miệng, thanh âm mới vừa rồi còn trôi chảy không dứt bỗng nhiên ngừng lại.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, không lên tiếng nữa.
“Ngươi chỉ cần đạt đến yêu cầu văn công, sau đó Bái Thần trở thành Linh Tướng, rồi bước vào bất tử tuyệt đối. Ngươi biết tại sao địa vị của Linh Tướng lại như vậy đặc biệt như vậy không?” Nhạc Đức Văn lại hỏi.
“Đệ tử không biết.” Trương Vinh Phương đã sớm muốn biết bí mật thượng tầng này, bây giờ rốt cục Nhạc Đức Văn cũng chịu mở miệng giải thích, hắn đương nhiên cầu còn không được.
“Đó là bởi vì không thể giết Linh Tướng.” Nhạc Đức Văn nghiêm nghị nói: “Cho dù là ta giết chết một Linh Tướng cấp thấp nhất, trong thời gian có thể ngắn giết chết hắn ta, nhưng không bao lâu sau, hắn ta sẽ đi ra từ trong thần cung Bái Thần, tái tạo lại tất cả.
Mà loại khôi phục này, chỉ cần thần giáo còn có tín đồ, liền có thể vĩnh viễn tiếp tục. Linh Tướng, về bản chất là ràng buộc với thần phật, không thể giết được.”
“… Không có cách nào có thể giải quyết bọn họ sao?” Trương Vinh Phương im lặng một lúc rồi đặt câu hỏi.
“Có chứ, chỉ cần ngươi hoàn toàn diệt sạch thần giáo của bọn họ liền tương đương với giải quyết vấn đề.”