“Không cần nhìn, ta ẩn nấp trong Tuyết Hồng các nhiều năm, cuối cùng bây giờ cũng đã tới lúc ra tay.” Trần Đào mỉm cười lại bước tới gần.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai mươi mét.
“Ngươi muốn giết ta?” Trương Vinh Phương cũng chú ý tới khoảng cách này. “Ngươi không sợ sau này sư phụ ta sẽ tìm ngươi gây phiền phức à?”
“Chuyện sau đó, cũng phải chờ hắn có thể tìm được ta mới tính được…” Khóe miệng Trần Đào khẽ nhếch.
Trong chốc lát, toàn thân hắn ta giãn nở, từng đường vân màu máu hiện lên khắp toàn thân, làn da hóa thành màu đen nhánh. Giữa ấn đường có một chữ Linh màu bạc hiển lộ.
“Địa Thương Thiên Tuyệt, Xu Long!”
Phốc phốc phốc!
Đồng thời sau lưng hắn ta nhô lên ba khối u huyết nhục, dưới khối u cuối cùng, huyết nhục vỡ ra, có mảnh xương trắng bén nhọn như đao mọc ra.
Hô!
Lấy hắn ta làm trung tâm, từng vòng từng vòng khí lưu khuếch tán ra bốn phía, thổi tan không ít tuyết trên khu vực đó.
Bỗng nhiên bốn phía hóa thành hoàn toàn trắng xóa khắp nơi, không thể nhìn rõ phạm vi trong tầm mắt.
Trương Vinh Phương vội vàng lui lại, phất tay quét hạt tuyết nhào về phía trước mắt mình.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người khổng lồ phá vỡ màn tuyết, vọt tới trước người hắn.
Hắn ta co cùi trỏ, quét ngang, trọng kích!
Bành!
Hai tay Trương Vinh Phương nặng nề ngăn cản cú tấn công bằng khuỷu tay kia.
Sức mạnh khổng lồ giữa hai người va chạm vào nhau, khí lưu nổ tung thổi tan màn tuyết bốn phía.
“Chung Thức?” Trong một giây, Trương Vinh Phương đã hiểu được trạng thái của đối phương.
Thế mà người này vừa gặp mình đã vận dụng Chung Thức.
Tên cáo già này?
Trên khuỷu tay đối phương mang tới sức mạnh khổng lồ, thậm chí ngay cả hắn lúc này cũng không thể dùng cứng chọi cứng, cơ thể dần dần uốn cong.
“Kim Thiềm!”
Bỗng nhiên, trong lòng Trương Vinh Phương chợt hiện một suy nghĩ, lực bộc phát thuộc về Kim Thiềm công đồng thời nổ tung, lúc này trong thân thể dưới trạng thái hắn đã xuất toàn lực, lại xuất hiện một luồng lực mới.
Luồng lực mới cưỡng ép đè khuỷu tay Trần Đào xuống đẩy về.
Nhưng Kim Thiềm công chỉ là bộc phát, không thể kéo dài bền bỉ, chỉ có thể duy trì trong vài giây.
Chẳng qua thời gian chớp nhoáng này cũng đã đủ cho hắn.
“Phá Hạn kỹ - Trọng Sơn!”
“Gấp mười!”
Nhân lúc tranh thủ được một chút khe hở, Trương Vinh Phương đưa tay, uốn gối, thay đổi sức eo, cả người giống như một chiếc lò xo bị nén chặt, bộc phát ầm vang, vung một quyền về phía trước.
Một tiếng nổ tung ầm vang.
Hắn làm trung tâm, hạt tuyết bay ra rơi xuống bị lực va chạm to lớn đánh cho biến thành một đống bay về phía trước.
Nhưng đáng tiếc, quyền này rơi hụt vào không trung, vụt sát qua bên cạnh Trần Đào.
Chênh lệch tốc độ giữa cả hai quá lớn, cho dù một chiêu này bộc phát đột ngột, nhưng Trần Đào cũng có đủ thời gian và tinh lực để tiến hành tránh né.
“Nếu ngươi vẻn vẹn chỉ có chút bản lĩnh như vậy… Chết đi!”
Dưới chân hắn ta giẫm mạnh, cả người hắn ta bỗng vọt tới trước, lúc cánh tay vung xuống chém ra, mơ hồ có rung chấn nhỏ xíu truyền đi.
Bành.
Trương Vinh Phương vươn tay chặn lại, nhưng lần này, rõ ràng hắn cảm giác chấn động to lớn, truyền ra hai lần từ cánh tay đối phương.
Lực va đập ra tay đơn thuần là một lần, sau đó lại là lần thứ hai!
Cái này tương đương với việc đột ngột tăng gấp đôi lực đạo!
“Chung Thức của ta có thể lặp lại ra tay xuất lực một lần nữa sau một khắc ra tay ban đầu! Lực đạo bằng hai phần ba trước đó.”
Hai tay Trần Đào giống như ảo ảnh, dùng tốc độ vượt qua Trương Vinh Phương không ít, bộc phát chiêu thức hình thành một trận quyền ảnh chưởng ảnh.
Quyền chưởng như tường, bỗng nhiên vỡ vụn hóa thành từng gợn hư ảnh sóng xung kích hơi đen, từng gợn đánh úp về phía Trương Vinh Phương.
Mỗi một gợn hư ảnh đều là trọng kích tuyệt đối mà hắn không thể ngăn cản!
Toàn thân Trương Vinh Phương nổi da gà, thế công còn chưa chạm đến cơ thể, mà hắn đã cảm giác được uy hiếp trí mạng nhanh chóng đến gần.
Từng gợn dày đặc tiếng gió, tiếng rít, rạch phá không khí, chặt đứt gió lạnh, bay vụt tới giống như màn mưa.
Huyết mạch đang nhảy nhót, trái tim đang co vào.
Trong tầm mắt, vô số hắc khí vờn quanh Trần Đào, biến nó thành quái vật to lớn giống như Quan Âm ngàn tay vậy.
Thời gian cứ như đang dừng lại tại giây phút này.
Hạt tuyết dừng ở giữa không trung, không thể bay xuống.
Gió thổi phần phật bên cạnh, ánh sáng bị bóp méo.
Tương tự, Trần Đào khổng lồ, tính cả sóng xung kích quyền ảnh chưởng ảnh hắn ta vung chém ra, tốc độ chợt giảm đột ngột, tựa như chức năng slow motion trong phim điện ảnh, di chuyển về phía trước từng bước từng bước một.
“Hít” Trương Vinh Phương hít sâu một hơi.
Uy hiếp tử vong cực hạn khiến hắn điên cuồng muốn mở huyết liên.
Nhưng cảm giác xúc động này đã bị hắn đè xuống.
“Ta có thể làm được!”
Trong lòng của hắn tự nhủ như thế.
“Có thể làm!”