Trong khung cảnh chậm đến cực hạn, máu tươi toàn thân hắn bắt đầu sôi trào, lượng hồng cầu không thể đếm hết bắt đầu xao động cứ như ngọn lửa trong máu tươi, thiêu đốt, hòa tan.
Rầm!
Trong chốc lát, một vết rạn như một con mắt dọc xuất hiện trên ấn đường hắn.
Vô số ngọn lửa huyết hồng giống như hư ảnh trên người Trương Vinh Phương phóng lên tận trời.
“Chung Thức!”
Xoẹt một tiếng vang giòn, một cánh tay to quá mức uốn lượn xông ra thẳng ra từ phía sau lưng hắn, vạch phá lớp thịt làn da, ngả về phía trước!
Cùng lúc đó, vết rách trên ấn đường mở to hoàn toàn, trung tâm có một tròng mắt huyết sắc mới, chuyển động dữ tợn.
“Giết!”
Mặt đất xung quanh sụp đổ trong tiếng ầm vang, hạt tuyết giống như hòn đá rơi vào mặt nước, khuấy động lên tầng tầng gợn sóng, khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Lấy Trương Vinh Phương làm trung tâm, tất cả hoàn toàn bước vào trạng thái siêu chậm.
Chỉ có hắn!
Chỉ có một mình hắn!
“Nếu cái này chính là Chung Thức của ta, như vậy….”
Trương Vinh Phương mở to hai mắt, vô số tơ máu hội tụ trong mắt.
“Nó phải tên là.”
“Thần Tốc!”
Trong chốc lát, hai cánh tay hắn bành trướng to ra, cơ thể cong lên, lòng bàn tay hiện lên móc câu ra phía trước.
Vô số hạt tuyết bị khí lưu to lớn cuốn lên kéo theo, mơ hồ hóa thành hai lưỡi đao khí sắc bén màu trắng.
Bạch!
Tốc độ cực hạn, chợt lóe lên bên cạnh Trần Đào.
Tất cả xung quanh khôi phục bình thường một lần nữa.
Hạt tuyết lơ lửng đứng im chậm rãi phiêu tán.
Gió lạnh lại bắt đầu lưu động lại từ đầu.
Trần Đào vọt tới trước cũng đã khôi phục tốc độ bình thường. Chỉ là hắn ta cũng không nhúc nhích được nữa. Mà là ngơ ngác đứng tại chỗ.
Nhìn bụng mình bị vạch ra một miệng máu to lớn.
“Đây là… chiêu thức gì?”
Trương Vinh Phương không trả lời, mà quay người lại từ sau lưng hắn ta, nhìn về phía người này.
Trong khoảnh khắc đó, hắn chạm trúng tất cả điểm chống đỡ phát lực của đối phương, làm tan rã chiêu thức của đối phương, đồng thời lại đánh một kích trí mạng.
Cho nên.
Thắng bại đã phân.
Chung Thức được hoàn thành, có thể tăng tốc độ bộc phát của bản thân trên diện rộng, mà tiếp theo đó chính là mở ra huyết liên, tăng cường uy lực ra tay, là có thể chiếm ưu thế, giết chết người này hoàn toàn.
“Đủ để dừng ở đây.” Đột nhiên cơ thể Trần Đào co vào, khôi phục trạng thái bình thường.
Lỗ máu trên phần bụng hắn ta cũng nhanh chóng khép lại, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Hắn ta xoay người, vẻ mặt hắn ta phức tạp nhìn Trương Vinh Phương.
“Chuyện ta đồng ý đã hoàn thành.”
Cuối cùng hắn ta vứt lại những lời này, lớp tuyết dưới chân hắn ta nổ tung, đột nhiên hắn ta bắn về phía xa xa, đảo mắt đã biến mất ở nơi cuối cùng của tầm mắt.
Trương Vinh Phương không đuổi theo, mà là vẻ mặt giật mình, quay phắt lại nhìn theo một hướng khác.
Ở phía xa xa, một bóng người xám đen đang nhìn về phía bên này.
Chỉ là nháy mắt khi Trương Vinh Phương quay đầu nhìn lại, người kia quay người nhanh chóng rời khỏi, không hề dừng lại.
Tất cả khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, nhìn qua hướng kia, mãi sau vẫn không nhúc nhích.
Hắn còn nhớ, chỗ đó, là phương hướng sư phụ Nhạc Đức Văn đã rời đi trước đó.
Tháng 3 năm 1189.
Các tỉnh Đại Linh bùng nổ náo động, đám côn đồ dùng khăn đỏ buộc trên cánh tay, xông vào thành trì, cướp bóc đốt giết, tàn sát bách tính.
Có kẻ tự xưng là giáo chúng Thiên Giáo Minh, dẫn đầu côn đồ Hồng Cân chặn đánh Linh quân.
Khu vực biên cảnh trước đó mới bị chinh phục mấy năm, cũng nhân cơ hội đó bạo loạn lần nữa, nhất thời Đại Linh rơi vào cảnh bốn phía binh tai, trong lúc đế vị vẫn chưa được công bố, thế cục tràn ngập nguy hiểm.
Mộc Lê vương phủ.
Từng đội từng đội sĩ tốt trọng giáp tinh nhuệ tập hợp ở ngay phía trước phủ đệ vương phủ, xếp hàng bày trận trên phần đất trống.
“Khoa Tây Ốc miện hạ.” Mộc Lê vương đứng chỗ cao trên tháp lâu ở vương phủ, quan sát toàn trường, nghiêng người nhìn sang Khoa Tây Ốc bên cạnh.
Hai người bọn họ đều mặc kim giáp, bên ngoài khoác áo khoác màu đen. Sau lưng còn có hộ vệ là cao thủ tinh nhuệ đi theo.
“Chắc cũng đến lúc rồi nhỉ?” Hình như Mộc Lê vương có hơi không chắc được.
“Sắp đến rồi.” Khoa Tây Ốc gật đầu cười nói: “Lần này, hẳn là Nhạc Đức Văn sẽ luống cuống tay chân, bất chấp mọi thứ rồi. Chuyện ông ta muốn làm, muốn nâng đỡ ai, chắc cũng sắp phải công bố.”
“Bây giờ trong mẫu quốc là một mảnh chiến hỏa lan tràn, sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, chính là ngày chúng ta phải làm chủ Đại Đô, trấn đỉnh thiên hạ. Cho nên, thành bại chỉ trong một lần này!” Khoa Tây Ốc mỉm cười nói.
“Thiên Công tiên sinh ở đâu?” Mộc Lê vương cũng mỉm cười nói.
“Lão phu im lặng chờ đợi đã lâu.” Ở bên cạnh hai người, một bóng người cường tráng như bờm sư tử chậm rãi hiện ra.