Lúc trước sau khi hoàn thành Chung Thức, hắn đã cảm thấy trong cơ thể xuất hiện thay đổi to lớn.
Mà sự khống chế thân thể cũng rơi xuống đến trình độ chỉ bằng gần một nửa trước đó một lần nữa.
Rõ ràng cái này là do Chung Thức đột phá cực hạn cơ thể, cho nên ý thức cần quy hoạch khống chế lại một lần nữa.
Nhưng bây giờ, sau mười điểm thuộc tính, độ khống chế được nâng cao một đoạn lớn. Dựa theo phân chia, thời gian kéo dài Chung Thức cũng đã đạt tới khoảng một lúc lâu.
“Chỉ cần có phương hướng chính xác rõ ràng, tu hành vẫn vô cùng dễ.” Trương Vinh Phương mở mắt ra, nhìn màu trời, hài lòng tiếp tục bước vào tu hành.
Lần tiếp theo lại phải chờ tích lũy tròn mười điểm rồi mới thêm được.
Thời gian trôi qua cực nhanh, sau khi nhập định, ý thức về thời gian lướt qua thật nhanh.
Chẳng biết từ lúc nào, sắc trời dần dần sắp vào đêm.
Bên ngoài hẻm núi Nguyện Nữ, lúc này từng bóng người toàn thân dính đầy máu đang nhanh chóng tới gần.
Người phòng giữ thấy thế thay đổi sắc mặt kịch liệt, nhanh chóng đi lên nghênh đón, đỡ người.
Sau một hồi tra gọi trao đổi ngắn ngủi, phụ trách truyền phát người báo tin tức nhanh chóng bước lên sân thượng.
“Quán chủ! Vừa rồi đã truyền thông tin về, Đinh Du đại nhân vừa đến nghĩ cách cứu viện đội ngũ đã rơi vào khổ chiến, thế mà trong đám côn đồ quân Hồng Cân lại có Linh vệ ẩn hiện!”
“Linh vệ?” Trương Vinh Phương đứng dậy.
Chỉ là không đợi hắn đáp lời, xa xa cũng có một bóng người nhanh chóng bước vào hẻm núi.
“Báo! Trương Chân Hải đại nhân dẫn đội cứu viện đội di chuyển, rơi vào khổ chiến, hy vọng có thể cầu viện!”
“Hai bên đồng thời không nhịn được nữa sao? Xem ra quân Hồng Cân kia có nhiều thứ.” Trương Vinh Phương không cần hỏi cũng biết, kẻ có thể khiến cho Trương Chân Hải cảnh giới Siêu Phẩm rơi vào khổ chiến, trừ Bái Thần và cao thủ đồng cấp, thì không còn khả năng nào khác.
Bây giờ Trương Chân Hải đã là người bước vào Nội Pháp. Được tài lực tài nguyên dư thừa cung ứng, nàng đã sớm bước vào Nội Pháp, chưa hoàn toàn hoàn thành chín lần Ngoại Dược.
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Phải biết đại đa số thiên tài tầm thường đều sẽ không bồi hồi kéo dài ở Ngoại Dược Siêu Phẩm, sẽ trực tiếp lựa chọn bước vào Nội Pháp.
Trương Chân Hải chỉ thuộc về phạm trù bình thường.
Trương Vinh Phương đứng dậy, suy tư, bây giờ người duy nhất trong tay hắn có thể một mình đảm đương một phía, chỉ sợ chỉ có Trương Vân Khải.
Bên Thanh Tiêu đạo nhân còn chưa thể tin tưởng hoàn toàn.
Bây giờ chỉ có một mình hắn có thể ứng phó người Bái Thần.
Lúc này, hắn im lặng sắp xếp lại suy nghĩ.
“Người đâu, dẫn đường!”
Xuống khỏi sân thượng, người trước đó trở về cầu viện dẫn đường, Trương Vân Khải và Trương Vinh Phương rời khỏi hẻm núi, tiến về hai nơi để trợ giúp.
*
*
*
Bộp!
Trong đất tuyết, đoản đao của Trương Chân Hải nhanh chóng vạch ra từng dấu vết, giao thủ tốc độ cao với hai thủ lĩnh Hồng Cân đối diện.
Trong đất tuyết, chiêu số của nàng chậm rãi chiếm cứ ưu thế, mặc dù nàng là Nội Pháp, nhưng thế mà cả hai người đối diện đều là Ngoại Dược Siêu Phẩm, hơn nữa còn đều là Bái Thần.
Trước đó, nàng đã liên tiếp giết chết hai người hai lần, nhưng đều bị bọn họ khôi phục lại.
Giữa rừng núi cách đó không xa, lúc này mơ hồ còn có tiếng chém giết giữa côn đồ Hồng Cân và đám người đội di chuyển.
Phần lớn đội di chuyển là nữ tử, ai cũng che mặt mang mũ trùm che giấu dung nhan, lúc này đã có một số người bị thương đang bôi thuốc ở vòng trong.
Trên mặt đất còn có mấy người ngã trong vũng máu, không thể động đậy.
“Giết! Ha ha ha!”
“Vàng, ta nhìn thấy vàng!!”
“Mỹ nhân! Nhiều mỹ nhân như vậy, tất cả đều là của chúng ta!”
Từng tên côn đồ Hồng Cân cứ như châu chấu, không ngừng nhào về phía trung tâm từ bên ngoài.
Một phần nhỏ người trong bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hoàn toàn không phải bạo dân bình thường không hề có kỷ luật.
Bộ phận này chỉ huy Hồng Cân quân còn lại điên cuồng xung kích.
Điều khiến người ta kỳ quái là, trong mắt phần lớn côn đồ Hồng Cân đều tràn đầy tâm trạng cuồng nhiệt, cứ như không hề có một chút lý trí nào.
Trong đống tuyết, từng người trong đội di chuyển dần dần ngã trong vũng máu. Còn có người bị kéo lại trói chặt, ném ra bên ngoài để chúng coi chừng.
Trương Chân Hải thấy vậy mắt nàng trợn muốn nứt ra, những người trong đội di chuyển đều là tinh anh bên Thứ Đồng tuyển chọn ra, cứ như vậy mà lãng phí tổn thất trong tay đám côn đồ kia, thế này bảo nàng bàn giao cho đại nhân như thế nào đây?
Đúng lúc này, một bóng mờ như mũi tên nhọn xa xa nhanh chóng tới gần.
Đảo mắt khoảng cách trăm mét đã rút gọn lại.
Bóng mờ bỗng nhiên tới gần một người trong đám vây công Trương Chân Hải, đưa tay chạm vào.
Phốc!
Người kia cầm đoản đao trong tay, đang muốn điên cuồng vung chém, nhưng động tác chậm không kịp hạ xuống, lưỡi đao còn đang ở trên không trung, bản thân mình đã dính chưởng.