Mi tâm trên đầu hắn đột ngột nổ tung ra một lỗ máu, linh tuyến màu bạc mơ hồ lưu động hiện ra ánh sáng ngời, cố gắng khép vết thương lại. Nhưng vẫn đã quá muộn.
Côn đồ ngửa ngược ra sau, không còn âm thanh gì nữa.
Bóng người lại thoáng hiện lần nữa, chớp mắt vượt qua hơn mười mét, chợt lóe lên ở sau lưng một tên côn đồ Linh vệ khác.
Cơ thể người thứ hai uốn lượn như bị tê giác hạng nặng húc vào, cả người bay tứ tung ra ngoài, xương ngực kéo theo trái tim hoàn toàn vỡ vụn, mất mạng tại chỗ.
Bóng người không dừng lại, nhanh chóng tiến đến phía đội di chuyển.
Hắn như đang tản bộ, động tác như chậm nhưng lại cực nhanh, tùy ý đi lại giữa diện tích có trên trăm tên côn đồ, qua lại vòng quanh.
Không ai có thể địch lại hắn.
Chỉ hơn mười giây sau, tên côn đồ cuối cùng mang theo ánh mắt cuồng nhiệt, ngã xuống đất bỏ mình.
Khắp nơi trên mặt tuyết còn chưa tan hoàn toàn rải đầy máu tươi.
Trương Vinh Phương thu tay lại đứng tại chỗ, nhìn về nữ tử dẫn đội phía đội di chuyển.
“Không sao chứ?”
“Serina tham kiến đại nhân! Phần lớn chúng ta chỉ bị thương, còn may là bọn họ muốn bắt sống chúng ta.” Nữ tử dẫn đội là nữ tử Tây Dương lúc trước cứu ra ở bên Tây tông.
Tóc vàng mắt xanh, màu da trong trắng lộ hồng, thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, mặt búp bê.
Nàng tên là Serina, cũng là người phụ trách quản lý tất cả mọi người trong đội di chuyển lần này, là một nhân tài cấp cao dẫn đội.
Lúc này đã bị côn đồ vây công hồi lâu, trên mặt nàng cũng còn lại một chút hoảng sợ.
Từ sau năm bị Tây tông cướp bóc, đã rất lâu rồi các nàng chưa bao giờ gặp nguy hiểm như thế này.
“Vất vả rồi, ngươi dẫn người an ủi mọi người, ta đi xem phía bên Chân Hải.” Trương Vinh Phương liếc nhìn chung quanh, trong lòng mơ hồ hơi nghiêm trọng.
“Vâng!”
Về đến chỗ Trương Chân Hải, hai côn đồ thủ lĩnh lại khôi phục lần nữa, đang gật gù đắc ý mắt đỏ lại đánh tới nàng lần nữa.
Dưới chân Trương Vinh Phương nhón nhẹ, thân hình gia tốc, ra tay từ phía sau hai người kia.
Máu tươi trong thân thể hai côn đồ nhanh chóng bị hấp thu, rơi vào trạng thái cứng ngắc.
Sau đó bổ đao hai lần, cuối cùng hai Linh vệ kia đã hoàn toàn ngã xuống đất, cơ thể chuyển thành màu đen, nhanh chóng hóa thành tro.
“Không sao chứ?” Trương Vinh Phương nhìn về phía Trương Chân Hải.
“Không sao, chỉ là hơi mệt.” Đôi mắt đẹp của Trương Chân Hải đỏ bừng, lồng ngực cao ngất phập phồng kịch liệt, không biết trước đó đã đánh với hai người kia bao lâu.
“Vì hảo thủ không nhiều, người có thể giúp ta không nhiều, Cho nên, cho nên không thể đồng thời giết chết hai người này, khó khăn lắm mới giết chết một tên, một tên khác lại chạy tới dây dưa.” Nàng giải thích nói.
“Không sao, không phải là lỗi của ngươi.” Trương Vinh Phương nhíu mày. Phiền phức thế này chỉ cần không phải Bái Thần, cũng khó giải quyết.
Điều khiến trong lòng hắn hơi nặng nề là, phản ứng của những tên côn đồ Hồng Cân vừa rồi có chút không đúng.
“Ngươi có phát hiện, hình như những tên côn đồ Hồng Cân kia có vấn đề hay không?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy! Lúc thuộc hạ vừa tới bên này, có mấy người cao thủ hộ vệ đội di chuyển còn sống sót, còn đang khổ chiến, lúc đó đã phát hiện không đúng.” Trương Chân Hải nhanh chóng nói.
“Những người này hung hãn không sợ chết, tố chất thân thể cũng không giống dân chúng tầm thường. Cho dù là một côn đồ thuộc hạ, cũng có thể so với võ giả Nhập Phẩm đã tập võ nhiều năm. Điều này không bình thường!”
Nàng dừng một chút, nghiêm nghị nói.
“Một quân nhân khó bồi dưỡng cỡ nào, cần tốn hao bao nhiêu thời gian, đại nhân cũng hiểu rõ. Tuyệt đối không thể tùy tiện thả ra sử dụng tiêu hao như cách bọn họ làm. Nhất định trong này có vấn đề!”
“Chẳng trách Hồng Cân quân này có thể công phá nhiều thành trì nhanh như vậy, đánh tan nhiều Linh quân đóng quân như vậy.” Vẻ mặt Trương Vinh Phương nghiêm nghị.
Đúng lúc này, xa xa có bóng người nhanh chóng tới gần.
“Báo!”
Là cao thủ thân pháp Nghịch giáo.
Người kia đi tới trước người Trương Vinh Phương, quỳ một chân trên đất, giọng gấp gáp nói.
“Quán chủ! Bên phía Đinh Du đại nhân xảy ra chuyện! Bản thân Đinh đại nhân bị trọng thương, nhân thủ mang đi chỉ còn hai người, hiện Vân Khải đại nhân đã mang theo Đinh đại nhân trọng thương trở về! Đã về đến nội quan!”
“….” Vẻ mặt Trương Vinh Phương chợt thay đổi: “Chân Hải, ngươi dẫn người đến sau, ta đi qua trước!”
“Vâng!”
Lời còn chưa dứt, Trương Vinh Phương đã dùng tốc độ nhanh nhất trở về hẻm núi Nguyện Nữ.
*
*
*
Mấy trăm dặm bên ngoài phủ Vu Sơn, tại một chỗ tên là Tiền Kim sơn.
Chỗ sâu trong núi có một trang viên bức tường bị sơn thành màu đen hoàn toàn, đứng sừng sững.
Lúc này trong trang viên đang truyền ra âm thanh cười ha ha, chấn động rừng núi xung quanh.
“Sơn Tỉnh do Chu lão đệ phụ trách, quả nhiên là cả đường bằng phẳng, không có chút trở ngại nào!”