Không còn Vạn Giáo Mục Ước, phàm nhân có thể bị cưỡng chế Bái Thần, sau đó bị hút sạch sẽ tất cả tuỷ não, chuyển hóa thành côn đồ.
Làm như thế sẽ kích thích toàn bộ tiềm lực, mất đi lý trí, chỉ tuân theo dục vọng mà phá hoại bốn phía.
Loại côn đồ như thế chỉ có thể sống sót mấy năm, bị biến thành thiên tai di động.
Cho nên, bất kể là Lão giả hay là Chu Nghĩa Đường đều không thèm để ý đến chuyện tổn thất tiểu đội trăm người chút nào.
*
*
*
Giữa đất tuyết, thân hình Trương Vinh Phương hóa thành hư ảnh, nhanh chóng chợt lóe lên sau lưng từng tên côn đồ.
Một giây sau, hơn mười tên côn đồ chung quanh đồng thời đứng cứng ngắc tại chỗ, cái trán dồn dập sụp đổ, cuối cùng bỏ mình.
“Giết!” Cách đó không xa có một thủ lĩnh Hồng Cân quân, trên mặt điên cuồng, cơ thể nổ tung ầm vang, hóa thành mảng lớn linh tuyến, quét ngang tất cả vật sống chung quanh.
Hai cao thủ Nghịch giáo vây công vội vàng không kịp chuẩn bị, bị chặt đứt cơ thể tại chỗ, trực tiếp mất mạng.
Trương Vinh Phương không kịp cứu viện, chỉ có thể dùng sắc mặt khó coi nhìn về phía đống linh tuyến còn đang khôi phục kia.
Trình độ linh tuyến sắc bén, cho dù là hắn cũng không muốn đi lên thử.
Đợi đến một lúc sau, linh tuyến nhanh chóng rút về, Trương Vinh Phương mới nhón mũi chân, đột ngột xuất hiện trước người tên côn đồ, tung một chưởng đè trán lại, sau khi hút máu đập vỡ trái tim của nó, khiến cho nó hóa thành tro đen, chậm rãi tiêu tán.
“Linh quân Sơn Tỉnh đều chết hết rồi sao? Người đâu hết rồi?” Trương Vinh Phương nhìn chung quanh, thương vong hơn mười thuộc hạ Nghịch giáo, trong lòng ruột đau như cắt.
Ngay khi hắn đang trên đường trở về hẻm núi, đúng lúc gặp được vài chục tên côn đồ điên cuồng tấn công phòng giữ trong hẻm núi.
Lúc này hắn ra tay ngăn lại, đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Quả thực bọn côn đồ này là là châu chấu! Đối phó với cao thủ, bọn chúng chẳng được tính là gì. Nhưng đối phó với võ giả không nhập siêu phẩm, thực lực không mạnh, quả thực chính là nghiền ép.
“Mang thương binh vào hẻm núi, những người còn lại thay ca cảnh giới!” Bỏ lại một mệnh lệnh, Trương Vinh Phương nhanh chóng vào hẻm núi, rất nhanh liền ở một chỗ vừa mở trong động quật, lại nhìn thấy Đinh Du bị trọng thương.
“Đại nhân. Ta lại khiến ngài thất vọng.” Sắc mặt Đinh Du trắng bệch, cắn răng nằm trên giường bệnh.
Cả người hắn ta từ lồng ngực xuống dưới, cả cơ thể đã trở thành một đống máu thịt trộn lẫn mơ hồ, không thể phân rõ xương cốt và thịt ở đâu nữa.
Hai chân hoàn toàn không còn nữa. Hai tay cũng chỉ còn lại hai mảnh cánh tay, cẳng tay đã hoàn toàn biến mất.
“Bên trấn ấy có ai có thể làm ngươi bị thương đến như thế này?” Trương Vinh Phương nhìn tổn thương của tên nhóc này, cảm giác thịt mình cũng đau.
“Không có cao thủ, chỉ là bọn họ có quá nhiều người.” Đinh Du cắn răng nói. “Ta liều chết giết hơn sáu mươi tên, thiếu chút nữa đã không chạy ra được!”
“Dược thương đâu?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi.
“Chết rồi. Chẳng còn ai sống sót nữa cả.” Đinh Du thở dài.
“Dưỡng thương cho thật tốt đi.” Trương Vinh Phương vỗ vỗ bả vai hắn ta, trong lòng càng nặng nề hơn.
Ngay cả Siêu Phẩm như Đinh Du, cao thủ đã từng được mình thay máu, cũng rơi vào kết quả như vậy. Có thể thấy cục diện bên kia không xong đến trình độ thế nào.
“Không có chuyện gì, vết thương của ta sẽ nhanh chóng khỏi thôi!” Đinh Du cắn răng nói: “Chỉ là những người huynh đệ ta mang đi….”
Hắn mang đi hơn mười người, kết quả bây giờ chỉ còn ba người quay về.
Quả thực hắn ta nói về tổn thương không sai, bây giờ Trương Vinh Phương đã có thể nhìn thấy vết thương của hắn ta bắt đầu sinh trưởng.
Có thể thấy được chút ít sự đáng sợ năng lực khôi phục của huyết duệ.
Đám người Nghịch giáo một bên nhìn một màn này, cũng điên cuồng nuốt nước bọt, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Không phải Bái Thần, mà còn có thể có sức khôi phục như này, nửa người dưới sắp không còn gì nữa rồi, còn có thể sống được quay về. Điều này đã vượt xa khỏi phạm trù võ giả bình thường.
“Đúng rồi, quán chủ, lúc ta ở bên đó còn nhận được một tin tức!” Đinh Du tiếp tục nói: “Bây giờ tình huống Linh quân rất không tốt, đã có rất nhiều thôn trấn hoàn toàn không còn ai nữa. Hơn phân nửa dân số đã trở thành côn đồ. Cơ bản quan đạo xung quanh phủ Vu Sơn của chúng ta đều bị cắt đứt, đội ra vào vận chuyển lương thực mất hết. Mấy tên côn đồ kia cái gì cũng cướp, gì cũng lấy!”
“Cắt đứt lương thực sao.” Trương Vinh Phương hiểu rõ, mọi thứ khác đều có thể tạm thời không có, nhưng nếu ăn uống xuất hiện vấn đề, vậy sẽ xảy ra nhiễu loạn lớn lắm.
“Ta biết rồi, ngươi vất vả.”
Trong đầu hắn lập tức liên tưởng đến bên chỗ tỷ tỷ tỷ phu.
Tỷ phu là chủ quan thương vụ chủ chính của phủ Vu Sơn, bây giờ chắc chắn đang sứt đầu mẻ trán.