Phủ Vu Sơn là thủ phủ Sơn Tỉnh, bây giờ cũng coi như ổn định, nhưng nhìn xu thế tiếp theo, tất nhiên cũng sẽ loạn lên.
Đi theo ra khỏi động, sắc mặt Thanh Tố nghiêm nghị, bước nhanh theo sát Trương Vinh Phương.
“Quán chủ, tất cả con đường quan đạo vận chuyển xung quanh đều đã bị cắt đứt, cung cấp dược vật và cung cấp lương thực là quan trọng nhất, nhất định phải nhanh chóng thông thương lại mới được.”
“Phản ứng bên tỉnh đốc như thế nào?” Trước tiên Trương Vinh Phương nghĩ tới trú quân Đại Linh.
“Đã điều động quân đội rồi, hẳn là dự định diệt gọn chính diện thanh lý hết tất cả côn đồ.” Thanh Tố trả lời.
“Xem ra có hiệu quả.” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.
“Kỳ quái là, Đại Đạo Giáo, Chân Nhất Giáo, Tây tông, đều không có bất kỳ biểu thị gì, theo lý thuyết bình thường bọn họ cũng sẽ chủ động ra tay giúp đỡ, ổn định địa khu an bình, nhưng lần này…” Thanh Tố không thể nào hiểu được.
“Trong đám côn đồ có Linh vệ Bái Thần, đại biểu nhất định có liên quan đến thế lực tôn giáo. Ta đi trước mang người về, sau đó mọi người giữ vững hẻm núi, yên lặng chờ thời cơ.” Trương Vinh Phương phân phó nói.
“Đã hiểu!”
Trương Vinh Phương rời khỏi động quật, nhìn thành viên Nghịch giáo phía xa đã bắt đầu bận rộn chất đá ở cửa ra vào hẻm núi, kiến tạo vật cản.
“Trước tiên thử nhìn xem sao, kiểm tra hết côn đồ xung quanh một lần đi.”
Nếu như có thể, thực ra truyền bá ra một lượng lớn huyết duệ mới là cách thuận tiện nhất.
Nhưng chế tạo huyết duệ vô cùng có khả năng dẫn tới sự chú ý của các thế lực thần phật.
Bây giờ khó khăn lắm Nhạc sư phụ mới đè chuyện lúc trước xuống được, tốt nhất không được phức tạp hóa lên.
Cho nên cách duy nhất, chính là dựa vào bản thân mình, tự mình ra tay.
Trong lòng hắn xác định, đang muốn khởi hành, tự mình tuần sát ở xung quanh hẻm núi.
Với tốc độ thân pháp và sức chịu đựng của hắn, hoàn toàn có thể tuần sát liên tục mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi.
Chỉ là làm như vậy quá lãng phí thời gian, với lại cực kỳ chậm trễ chuyện tu hành của mình.
Nhưng giờ phút này, cũng chỉ là biện pháp tạm thời mà thôi.
Ầm ầm!
Bỗng nhiên, ở phương hướng phủ Vu Sơn xa xa có một ánh lửa to lớn ầm vang phóng lên tận trời.
Trương Vinh Phương đột ngột quay đầu, nhìn về phía bên ấy.
“Có chuyện gì vậy?” Trong lòng hắn lướt qua suy nghĩ, dưới chân dậm một cái, người đã cấp tốc phóng tới bên ấy.
Trong phủ Vu Sơn, ở nội thành phía bắc, lúc này một mảng lớn ánh lửa ngút trời đang bốc lên ngùn ngụt.
Rất đông người chữa cháy mang theo thùng nước, múc nước từ mọi hướng giội vào ngọn lửa.
Nhưng so với thế lửa lan tràn, lượng nước nhỏ nhoi này chỉ là hạt cát trong sa mạc, không có chút ý nghĩa gì.
Ở bên ngoài, một đám côn đồ buộc vải đỏ trên cánh tay cười như điên, chém giết thành một chùm với Linh quân đóng giữ.
Một vài kẻ có thân thủ cực mạnh đang chiến đấu với cao thủ thế gia trong thành.
Mặc dù phủ Vu Sơn là phủ thành của Sơn Tỉnh, nhưng trên thực tế, vũ lực đỉnh cấp thường ngày bên trong chỉ có những cao thủ thế gia do các đại tộc trong thành cung phụng, cùng với một số võ nhân Siêu Phẩm ẩn cư ở đây.
Ngoài ra, không có gì hơn.
Đối mặt với đám quân côn đồ Hồng Cân quân xông vào, ban đầu căn bản không ai để ý.
Cho đến khi bọn chúng bắt đầu cướp bóc đốt giết trên đường phố, thậm chí còn giết cả các quan sai mà không kiêng nể tí nào.
Mới có võ nhân chạy đến.
Kết quả là võ nhân cũng bị giết, vì thế quan sai đã cử thêm càng nhiều người đến đây.
Hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Phủ đốc dẫn quân tuần tra bên ngoài, lúc này trong thành chỉ có mấy đại gia tộc hỗ trợ phòng thủ.
Kết quả lại là bị đột phá một mạch, cuối cùng kho đạn dược và thuốc súng trong thành đã bị kích nổ.
Một ngọn lửa lớn nổ tung bay vụt ra, đốt cháy rất nhiều tòa nhà bằng gỗ trong thành.
Oành!
Một ánh lửa ngút trời khác lại bắn lên tận trời.
Kho thuốc súng phát nổ lần thứ hai, bắn tung tóe ra một dải lửa lớn chói mắt.
Trên đường phố gần cổng thành, đám đông đã tản ra bốn phía, gần như bỏ chạy sạch, chỉ còn lại tiếng lửa đốt cháy bức tường gỗ nổ lách tách.
Trong một số nhà dân có những tiếng kêu khóc hoảng sợ không kìm nén được. Đó là một số ít cư dân sống ở đây, không muốn chạy trốn, ôm tâm lý may mắn.
Tiếng khóc rất yếu ớt, hoàn toàn bị âm thanh của ngọn lửa che lấp, đại đa số người nghe không được.
Nhưng Trương Vinh Phương lại nghe thấy.
Hắn nhảy xuống từ một tòa nhà bằng gỗ còn nguyên vẹn, đáp xuống con đường vắng vẻ và bẩn thỉu.
Trên mặt đất đầy những chiếc áo khoác bị bỏ lại, thức ăn, đồ lặt vặt, vân vân và vân vân, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít vết máu ở vài nơi.
Ở đằng xa, truyền đến tiếng đánh nhau mơ hồ của vũ khí va vào nhau.