Hắn cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng không thể nắm bắt được trọng tâm.
Người trước mắt hắn tất cả đều bình thường, nhưng sao thần trí lại thay đổi điên cuồng như vậy?
“Cảm giác này rất giống với tình huống của Huyết Thần đạo khi đó.”
Hắn vô thức nhớ lại những tên Huyết Thần trộm máu mà mình đã gặp trên hải đảo lúc trước, bọn họ giống như vậy, điên cuồng, không sợ chết.
Nhưng lần này, số lượng quy mô lớn hơn, nhiều tai họa hơn.
Đứng dậy, dù sao y thuật của hắn cũng không tốt lắm, kiểm tra xong, xác định không có vấn đề gì, đành phải đứng lên.
“Nếu nói trạng thái này cũng bị một tôn giáo nào đó cải tạo mà thành, thì cái gọi là Vạn Giáo Mục Ước kia… Khoan đã!”
Bỗng Trương Vinh Phương nhớ tới bí ẩn Nhiễm Hân Duyệt nhắc cho hắn trước đó.
Rất nhanh hắn lại ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn quét, sau đó nâng đầu thi thể lên, nhẹ nhàng ước lượng.
“Trọng lượng có chút không đúng!”
Hắn vận dụng Ám Quang Thị Giác, tỉ mỉ nhìn quét đầu nữ tử.
Nhìn không ra tình huống như thế nào, Ám Quang Thị Giác chỉ có thể nhìn xuyên tình huống tầng ngoài, trông như thể tất cả đều bình thường.
Nhưng…
Phập.
Trương Vinh Phương tinh chuẩn đâm một ngón tay vào mi tâm của nữ tử.
Sau đó rút ra.
“Trống không!?” Ánh mắt hắn băng lãnh, rốt cuộc hiểu rõ không đúng chỗ nào.
Sau khi ngón tay của hắn đâm vào đầu thi thể, phá vỡ tầng xương sọ đầu tiên và tuỷ não, ở nơi càng sâu xa hơn lại có lỗ trống to nhỏ khác nhau!?
Trương Vinh Phương đứng lên, trong lòng càng hiểu có thể là tai nạn người làm.
Ánh mắt của hắn nhìn quét, men theo tuyến đường lúc đám người kia tới, dưới chân điểm nhẹ, nhanh chóng đuổi theo.
Một đường lần theo vết tích, nhanh chóng lướt qua núi rừng, đồi núi, đi đến một trấn nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.
Bên ngoài trấn dựng thẳng tấm bia đá: trấn Nam Hưng.
Hắn đứng bên ngoài nhìn vào bên trong, trong trấn phòng ốc chằng chịt hữu tình, một mảnh an bình.
Nhưng chỉ có không nhìn thấy một người nào.
Trong lòng Trương Vinh Phương đã có dự cảm không lành, dưới chân giậm nhẹ cấp tốc tiến vào thôn trấn.
Trong trấn, cửa từng nhà mở toang, khắp nơi đều có dấu vết người hoạt động lưu lại.
Nhưng chính là không có ai.
Không có một bóng người.
Vào trong một ngôi nhà, hắn còn nhìn thấy trên mặt bàn bày chén không và đũa sau khi ăn xong, trên mặt đất y phục tạp vật quăng bừa bộn, lộn xộn, cũng không có người thu thập.
“Những người này, đi rất gấp.”
Trương Vinh Phương kiểm tra qua tình huống trong nhà, rời khỏi phòng nhỏ, đi thẳng hướng một tiểu lâu xa hoa nhất trấn.
Trong tiểu lâu lại có một thi thể, thoạt nhìn là võ quan, thất khiếu chảy máu, nằm ở bên cửa.
Xung quanh thi thể có ruồi và côn trùng vờn quanh, hôi thối khó ngửi, rõ ràng đã chết khá lâu. Da cũng có chút phát xanh, cơ thể cũng hơi bành trướng.
Trương Vinh Phương đi vào trong lầu, đồng tử hơi co rụt lại.
Ở trên mặt đất lầu một, có một đồ án quái dị to lớn do máu tươi vẽ thành.
Đồ án kia giống như là ba con quái vật cầm bình hoa, nhưng bởi vì họa công không tốt, chỉ đại khái nhận ra là thứ gì.
Bên cạnh đồ án, một ông lão tóc trắng xoá, lưng còng đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang nói nhỏ cái gì.
“Lão nhân, xin hỏi nơi này là cái gì vậy…” Trương Vinh Phương cau mày lên tiếng hỏi.
Thình thịch!!
Trong nháy mắt, toàn thân ông lão nổ bung, hóa thành vô số linh tuyến quét ngang hướng hắn.
Tất cả linh tuyến kéo dài đến cực hạn, cũng chỉ có thể đến không trung trước người Trương Vinh Phương, suýt chút nữa mới có thể đụng vào người hắn.
Rất nhanh, linh tuyến co rút lại, khôi phục thành cơ thể ông lão, nhưng không đợi hắn xuất thủ, ông lão đã cả người biến thành màu đen, tự nhiên ngã xuống đất, hóa thành bụi đen tiêu tán.
“Hoàn toàn không để lại bất kỳ manh mối nào sao?” Trong lòng Trương Vinh Phương trầm xuống.
Thế lực lớn như Tuyết Hồng các Linh quân không có động tĩnh, rất nhiều giáo phái cũng không có chút tiếng vang nào.
Cũng chỉ có mấy tên côn đồ này cướp bóc tất cả không kiêng nể gì cả.
Trong đầu hắn xẹt qua một suy nghĩ, tiến lên kiểm tra đồ án trên mặt đất, tỉ mỉ ghi nhớ trong lòng.
Sau đó xác định không còn sót manh mối nào nữa, hắn mới cấp tốc lắc mình rời khỏi trấn nhỏ, chạy hướng một thành trì bị loạn quân Nghĩa Minh chiếm lĩnh.
Thành loạn quân gần nhất là thành Lăng Xá.
Hơn mười phút sau, một sườn núi nhỏ bên ngoài thành Lăng Xá.
Trương Vinh Phương đứng trên sườn núi, phóng tầm mắt ra phía xa, chỉ có thể nhìn được quân đội qua lại dò xét bên trong thành, phòng giữ sâm nghiêm.
Bên ngoài một lần nữa được xây nên một cửa thành rất nặng ngăn chặn xuất nhập, lần nữa lợi dụng tường thành bị Đại Linh phế bỏ.
Quân đội của Nghĩa Minh cũng co rút bất động, rõ ràng là biết một chút gì.
Lúc này, dưới chân hắn giậm nhẹ, thả người đánh về phía thành trì.
Hiện giờ mấy người Thiên Nữ không biết tung tích từ lâu, Nghịch Thời hội một người cũng liên lạc không được.