Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1272 - Chương 1272 - Báo Hiệu (12)

Chương 1272 - Báo hiệu (12)
Chương 1272 - Báo hiệu (12)

Bên Nhạc sư phụ cũng quỷ dị không hề có động tĩnh gì.

Trận náo động này, cho người cảm giác giống như là khắp nơi đều đang dây dưa cùng nhau, ăn ý cùng đợi gì đó.

“Ai!?” Bỗng trên tường thành, một người xa xa hét lớn.

Tất cả rừng cây che lấp tầm mắt xung quanh tường thành đều bị chặt, hoàn toàn là một mảnh rộng.

Trong phạm vi mấy trăm mét, bất luận bóng người nào tới gần đều có thể nhìn được rõ ràng.

Cho dù hiện tại ban đầu, cũng có cao thủ phẩm cấp phụ trách canh gác ban đêm.

Trương Vinh Phương mới đến gần đã bị phát hiện.

Hắn cũng không bất ngờ, trừ phi hắn có thể trong nháy mắt lướt qua khoảng cách vài trăm mét cũng leo lên thành tường, bằng không, dựa theo trình độ đề phòng của đối phương, không thể không bị phát hiện.

“Ta là quan chủ Nhân Tiên quan mới dời tới phụ cận. Bởi vì gần đây côn đồ náo động, chuyên tới để thỉnh giáo cao nhân Nghĩa Minh.” Hắn đến gần, báo ra danh hiệu lúc này.

Nghe vậy.

Trên tường thành một người nhìn hắn từ xa, cấp tốc nói mấy câu với người bên cạnh.

Rất nhanh, binh sĩ xuống phía dưới báo tin, không bao lâu sau, một bóng người áo trắng chợt nhảy ra từ trên tường thành, sau lưng có trang bị cánh đơn giản đang bay lượn lao ra, không bao lâu sau đã nhẹ bỗng rơi xuống mười mét trước người Trương Vinh Phương.

“Thì ra là Trương công tử đích thân đến! Không có tiếp đón từ xa! Xin thứ lỗi!” Gương mặt người áo trắng hàm hậu, mặt chữ quốc, ánh mắt thành khẩn, thuộc về tướng mạo thành thật vừa nhìn là cảm giác giống như người tốt.

“Tại hạ Lâm Chiêu, là thành chủ Nghĩa Minh tạm thời phụ trách phòng giữ ở chỗ này. Không biết công tử đến đây, có gì phân phó? Không bằng đi vào nói chuyện? Mặt trên đã khai báo, chỉ cần là yêu cầu của ngài, có thể tương trợ nhất định làm hết sức.”

“Không cần, ta chỉ hỏi một câu, cuộc bạo loạn này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!?” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.

Hắn không có thiện lương như vậy, không quan tâm những người còn lại chết sống ra sao, nhưng không có ăn uống, hắn và người bên cạnh đều phải ăn không khí, lại còn tất nhiên sẽ ảnh hưởng lớn đến tốc độ tích lũy điểm thuộc tính.

“... Công tử không biết?” Lâm Chiêu hơi kinh ngạc hỏi lại.

“Chẳng lẽ ta phải biết?” Trương Vinh Phương nhíu mày.

“Cái này…” Lâm Chiêu cười khổ: “Bạo loạn Hồng Cân này, người dẫn đội lúc đầu là Thiên Giáo Minh, nhưng chỉ dựa vào Thiên Giáo Minh thì không phát triển đến mức lớn như thế được. Lẽ nào ngài không có phát hiện, các đại giáo đều sớm tụ tập giáo chúng tinh hoa nhất của mình, vận chuyển rời đi sao?”

“Ngươi đang nói…?” Trong lòng Trương Vinh Phương trầm xuống: “Bọn họ đã sớm biết, sẽ bạo phát việc này?”

“Côn đồ Hồng Cân tuy mạnh, nhưng các giáo cũng không phải ngồi không, tổng lĩnh các tỉnh đều là đỉnh phong trong Siêu Phẩm, đại nhân vật cấp Tông Sư.

Nhưng cho đến hiện tại, ngài xem bọn họ ở đâu?” Lâm Chiêu cười khổ nói: “Coi như là chúng ta, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi.”

“Cam chịu sao?” Trương Vinh Phương bỗng hiểu ra.

Cuộc bạo loạn này, có lẽ là đại tai mà thế lực khắp nơi đều cộng đồng chấp nhận.

Tất cả cao tầng đều đang bàng quan, chỉ có tầng dưới chót phải chịu khổ, dân chúng bị thu gặt.

“Công tử không cần phải lo lắng, nếu có người cần phải bảo vệ, đại khái sẽ đưa đến bên bọn ta.” Lâm Chiêu tiếp tục nói.

“Vì sao?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi: “Giết nhiều người như vậy, vì cái gì? Có chỗ tốt gì?”

“Xin lỗi… hạ quan, cũng không biết.” Lâm Chiêu than thở.

Hắn ta chần chờ một chút, nhìn Trương Vinh Phương.

“Có điều, trước đó hạ quan nhận được một tin tức, không biết là thật hay là giả.”

“Ngươi nói!” Trương Vinh Phương khẽ rung lên, nhìn đối phương.

“Có người nói, đạo cung Đại Đạo Giáo của tỉnh này vốn có nhân sĩ chính nghĩa chuẩn bị phái ra cao thủ phối hợp Linh quân trấn áp côn đồ, nhưng trên đường bị Thiên Thành Cung đè xuống, hành động cũng dừng lại. Về phần nguyên nhân, không có người biết.” Lâm Chiêu hạ giọng nói.

“Tin tức có thật không!?” Giọng điệu Trương Vinh Phương lạnh lẽo.

“Việc này không ít người biết, công tử ngài đi thành Phù Sơn vị trí của tổng lĩnh Đại Đạo Giáo Sơn tỉnh là có thể nghe được. Đương nhiên, về phần thật hay giả, hạ quan không cách nào phân biệt được.” Lâm Chiêu trả lời.

“Đa tạ!” Trương Vinh Phương im lặng, ôm quyền nói.

“Công tử là muốn tiến vào thành Phù Sơn?” Lâm Chiêu tiếp tục nói.

“Đúng vậy. Có gì chỉ giáo?”

“Hạ quan nhận được tin tức, gần đây khả năng có côn đồ nỗ lực trùng kích phủ thành Vu Sơn, nếu công tử không có chuyện gì, tốt nhất vẫn nên dẫn người di chuyển rời khỏi Vu Sơn trước, thu xếp ổn thỏa thân hữu làm đầu.” Lâm Chiêu tốt bụng khuyên bảo: “Nếu là lo lắng trên đường gặp phải phiền phức, có thể tới trong thành của ta ở tạm trước.”

“Đa tạ ý tốt của Lâm đại nhân.” Trương Vinh Phương hiểu đối phương đang tốt bụng nhắc nhở.

Bình Luận (0)
Comment