Nhưng hắn càng có lòng tin với khe núi Nguyện Nữ. Nguyện Nữ trong trạng thái an tĩnh, tính an toàn của thung lũng so với phủ Vu Sơn càng mạnh hơn.
Chỉ là bên tỷ tỷ tỷ phu, thời khắc mấu chốt có lẽ phải suy nghĩ đón người đi ra.
*
*
*
Bông tuyết bay vút, tiếng gió rít gào.
Sâu trong núi tuyết lớn, trong tổng các nguy nga cao vút của Tuyết Hồng các.
Một nam tử cao lớn cả người mặc áo giáp đá xám trắng đang chậm rãi bước từng bước vào chủ sảnh mở rộng cửa -- Vạn Quân đường.
Vạn Quân đường cao hai mươi hai mét, rộng bốn mươi lăm mét. Tổng thể hình hộp chữ nhật, cạnh góc bị bào mòn ôn nhuận, bốn mặt tường một mảnh nâu đen, giống một giáo đường đỉnh nhọn khổng lồ.
Trong hành lang, từng tượng đá người màu đen mặc trọng giáp, cầm trường cung khom lưng bắn xếp hàng hai bên lối đi cửa vào.
Mỗi một tượng người đều ít nhất cao sáu mét.
Trên bầu trời, giăng từng hàng nến khổng lồ.
Chúng nó giống như từng đóa kim hoa sáng sủa, do chín mươi chín giá cắm nến tổ hợp mà thành, xếp thành đồ án hoa cỏ, cung cấp ánh sáng cho toàn bộ Vạn Quân đường.
Nam tử giáp đá chậm rãi bước vào chủ đường, giày giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng trầm muộn, tiếng vang không ngừng.
Đi tới phần giữa, hắn ta bỗng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nằm cuối cùng của Vạn Quân đường, bên cạnh một ghế ngồi đá to lớn, một người với khuôn mặt già nua khiến hắn ta vô cùng quen thuộc đứng đấy.
“Lão Nhạc à, đã lâu không gặp. Ngươi tới nơi này làm gì?” Nam tử nhận ra thân phận đối phương.
Người nọ là chưởng giáo Đại Đạo Giáo đương đại, thiên hạ đệ nhất cao thủ, hư hư thực thực Nguyệt Vương đương đại - Nhạc Đức Văn.
“Nhàn rỗi không chuyện gì, tới xem một chút.” Nhạc Đức Văn cười tủm tỉm trả lời. Ông ta vẫn đội đấu bồng xám che khuất toàn thân giống lúc gặp Trương Vinh Phương.
Trên mặt cũng vẫn mang theo nụ cười luôn có, chỉ là nụ cười này, ở Vạn Quân đường lại lộ ra một tia nguy hiểm.
“Ngươi đến tìm lão Đậu?” Nam tử hỏi.
“Đúng vậy, đã rất lâu rồi không liên hệ, tóm lại có hơi nhớ mong.” Nhạc Đức Văn cười nói: “Thế nên, hắn ở đâu?”
“Trong mười hai các chủ, hắn xếp hàng thứ nhất, thân làm đại các chủ, trợ thủ cho ta, thực lực so với ta ngươi cũng không kém bao nhiêu. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn lo lắng hắn gặp chuyện không may?” Nam tử bình tĩnh nói.
“Không phải tổng các biết rõ còn cố hỏi? Thế cục gần đây có chút không đúng, trước đó Tuyết Hồng các các ngươi rõ ràng còn giấu ta phái người đi tra đồ đệ bảo bối của ta. Việc này, có chút không tốt lắm đâu.” Nhạc Đức Văn trả lời.
Tuyết Hồng các phái Đại Tông Sư tra người, rõ ràng còn tra Đạo Tử mà ông công nhận. Mà lão Đậu thân làm phó Các chủ, xếp hạng thứ nhất lại không có thông báo chút gì.
Cái này không đúng lắm.
Thế nên ông tới, muốn biết rõ rốt cuộc bên này xảy ra chuyện gì.
Trong Vạn Quân đường.
“Việc này, cũng không phải ta nói là tính. Việc của mười hai các chủ, ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi phải biết rằng, mặc dù ta là tổng các, nhưng đại các chủ mới là phụ trách an bài hết thảy. Ta chỉ là nhân thủ đốc tra tọa trấn trong giáo phái tới.” Nam tử bình tĩnh nói.
“Tổng các cũng biết hắn ở đâu?” Nhạc Đức Văn hỏi.
“Đương nhiên biết, hiện giờ hắn đang ở ngay trong các. Chỉ là gần đây một mực bận rộn một chuyện rất quan trọng, không thể phân thần, cụ thể chuyện gì, ta cũng không biết.” Nam tử trả lời: “Ngươi muốn gặp hắn?” Hắn ta dừng lại, hỏi.
“Đương nhiên.” Hai mắt Nhạc Đức Văn nheo lại.
“Có thể.” Nam tử vỗ tay: “Băng Nguyên.”
“Có.”
Ngoài cửa lớn, một nam tử mặc áo giáp màu xanh lam, mũ giáp có hình đầu sói bước nhanh tiến đến, quỳ một chân trên đất.
“Mang Nhạc chưởng giáo đi Địa Nguyên đường. Lúc trước ta thấy đại các chủ chắc còn đang cầu khẩn trước Địa Mẫu.”
“Tuân lệnh.” Nam tử mũ giáp đầu sói đứng lên, nhìn Nhạc Đức Văn.
“Nhạc chưởng giáo, mời.” Ánh mắt hắn ta bình tĩnh, dường như không thèm để ý đến tên tuổi thiên hạ đệ nhất cao thủ của Nhạc Đức Văn.
“Làm phiền.” Nhạc Đức Văn cười trả lời, chắp tay sau lưng, lướt qua bên cạnh Tổng các chủ.
“Chuyện lúc trước, ta không hy vọng có lần sau.” Một giọng nói nhỏ chui vào trong tai Tổng các chủ, chỉ có một mình hắn ta nghe được.
“Hẳn chỉ là hiểu lầm.” Tổng các trả lời.
“Hi vọng vậy.” Nhạc Đức Văn chậm rãi theo Băng Nguyên đi ra Vạn Quân đường, dần dần bóng lưng nhập vào gió tuyết khắp trời.
Chờ người hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ để lại Tổng các chủ đứng tại chỗ.
Hắn ta yên lặng đứng trong chốc lát, giống như đang suy tư điều gì.
Cho đến hơn mười phút sau, mới dần dần bước lên phía trước, ngồi xuống ghế đá to rộng như người khổng lồ, tĩnh lặng không tiếng động, giống tượng đá thực sự.
Ầm ầm.
Cửa đá đại đường bắt đầu chậm rãi đóng, trong nháy mắt khe cửa triệt để khép lại.