Bỗng, khóe miệng của hắn ta dưới mũ giáp hơi cong lên, mang ra một độ cong quái dị.
*
*
*
Đầu tháng tư.
Ngoài thành Phù Sơn.
Trong đạo cung tổng lĩnh Đại Đạo Giáo Sơn tỉnh.
Sắc mặt Trương Vinh Phương trầm thấp, giậm chận đi vào Đại Đạo cung vắng vẻ lạnh tanh.
Đạo cung tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có một lão đạo tóc bạc hoa râm, an tĩnh xếp bằng trước lư hương chính giữa đạo trường, giống như đã sớm chờ lâu ngày.
Lão đạo hạc phát đồng nhan (tóc bạc mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện), màu da hồng nhuận sáng bóng. Lúc này cảm giác có người tới gần, ông chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt có loại cảm giác rõ ràng nhìn thấu thế sự.
“Thì ra là Đạo Tử đích thân đến, không kịp tiếp đón từ xa, mong thứ tội.” Khí tức lão đạo bình bình, mở miệng nói.
Xung quanh gió lay động lá rụng, rơi xuống trên mặt đất tạo ra tiếng xào xạc, cộng thêm giọng nói trấn định của lão đạo, trái lại tạo cho người ta một loại cảm giác càng thêm an bình.
“Ngươi đặc biệt ở đây chờ ta?” Trương Vinh Phương cau mày. Trong cảm giác của hắn, xung quanh đạo cung thế mà lại không có động tĩnh của người thứ hai.
Cũng chỉ có một khí tức sinh mệnh của người trước mắt. Xác thực mà nói, đến con chuột cũng không cảm giác được.
“Đúng.” Lão đạo mỉm cười, gật đầu: “Bần đạo Linh Quy, xem như là người truyền tin tức ở lại duy nhất bên tổng lĩnh, đặc biệt ở lại vì Đạo Tử.”
“Là sư phụ có căn dặn gì sao?” Trương Vinh Phương lập tức hiểu ra.
“Chưởng giáo liệu được ngài nhất định sẽ tới nơi này, thế nên lệnh ta chờ đợi ở đây.” Linh Quy trả lời: “Đối với côn đồ Hồng Cân, chưởng giáo nói rõ không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần Đạo tử ở lại cứ điểm của mình, thì sẽ không có chuyện gì.”
“Vì sao sư phụ dám chắc chắc như thế?” Trong lòng Trương Vinh Phương rùng mình.
“Điểm ấy, lão đạo không biết.” Linh Quy lắc đầu: “Chưởng giáo chỉ lệnh ta ở lại nói những lời này, xin Đạo tử yên tâm ẩn cư là được. Mặt khác, nếu cần tiền lương thì có thể mượn từ đây.”
Ông lấy ra một tờ giấy từ trong lồng ngực, run rẩy đưa ra.
Trương Vinh Phương tiến lên phía trước, nhận tờ giấy nhìn xem. Trên đó viết một địa chỉ xa lạ, là một núi hoang bên trong Sơn tỉnh.
“Bọn họ đều đi?” Hắn thu hồi tờ giấy, trong lòng hiểu ra, Nhạc sư phụ hẳn là sớm có dự liệu đối với côn đồ Hồng Cân.
“Đúng vậy, bọn họ đều đi.” Linh Quy gật đầu: “Nếu hôm nay Đạo tử tìm đến nơi này, nói vậy cũng đã hiểu rõ, như thế nào là một cây chẳng chống vững nhà.”
Một cây chẳng chống vững nhà!
Đúng vậy.
Trong lòng Trương Vinh Phương hơi trầm xuống.
Những ngày qua, thực lực của một mình hắn xác thực rất mạnh, ngay cả Đại Tông Sư cũng dám đi lên va chạm, thắng bại không biết.
Nhưng nhiều khi, một người cường thịnh đến đâu cũng sẽ gặp được thời điểm không thể phân thân.
Giống bây giờ, hắn cần người chuẩn bị cho hắn dược liệu lương thực thịt vân vân, mấy vật tư này không phải đơn độc vận chuyển từ một chỗ, mà là phân tán hội tụ từ các nơi.
Khi một nơi gặp chuyện không may, hắn có thể đi tự mình giải quyết.
Nhưng khi tất cả địa phương gặp chuyện không may, hắn chính là luống cuống tay chân. Thậm chí giờ này khắc này hắn cứu hoả cũng không kịp, tổn thất không ít thuộc hạ.
Nhạc sư phụ nhìn như sắp xếp xong xuôi tất cả, nhưng hắn không biết là, thứ Trương Vinh Phương cần, không chỉ là một chút cái ăn, còn cần tài liệu luyện chế Ích Cốc đan đặc chế.
Không có Ích Cốc đan đặc chế, cách mỗi một khoảng thời gian hắn phải ăn lượng lớn thức ăn, còn phải không ngừng bài tiết.
Cứ như vậy cái gì cũng không làm được, một ngày đều dùng để ăn và bài tiết.
“Đạo tử xem ra là đã hiểu, chưởng giáo, cũng là như thế.” Linh Quy thở dài: “Năm đó, chưởng giáo cũng giống như Đạo tử, chịu thiệt thòi tương tự. Sau đó mới rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm nắm giữ thế lực, bồi dưỡng cao thủ. Thậm chí buông mặt đi gần với sư thúc tổ Ngọc Hư Cung.”
Nói rồi, ông bỗng nhiên ho khan, giọng điệu từ nhỏ biến lớn, từ ho khan, chậm rãi xuất hiện có đờm.
“Ngươi không Bái Thần?” Trương Vinh Phương hơi sững sờ.
Hắn mở thanh thuộc tính, nhìn đối phương.
[ Linh Quy đạo nhân -- sinh mệnh 4-49. ]
Thấy hạn cuối sinh mệnh, hắn có chút sợ run.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy người có trị số hạn cuối sinh mệnh thấp, hạn mức cao nhất cao như vậy.
Bốn mươi chín là khái niệm gì!?
Rất nhiều đại tu văn công, Nguyên Anh kỳ cũng mới tiếp cận trị số sinh mệnh ba mươi.
Mà bốn mươi chín, tất nhiên là thân thể tiên thiên sinh mệnh có hạn mức cao nhất, sau đó cộng thêm cảnh giới văn công cực cao, hai chồng lên nhau mới có thể đạt được cảnh giới như thế.
Đây gần như đã là gần với tầng thứ của Thanh Tiêu đạo nhân trước đó.
Thanh Tiêu đạo nhân kiêm tu võ đạo, sinh mệnh cũng đạt tới hơn bốn mươi điểm.