Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1275 - Tỉnh Ngộ (2)

Chương 1275 - Tỉnh ngộ (2)
Chương 1275 - Tỉnh ngộ (2)

Mà Linh Quy lão đạo trước mắt, là thuần tu văn công đạt được hơn bốn mươi điểm.

Ít nhất Ám Quang Thị Giác của Trương Vinh Phương vẫn chưa phát hiện dấu vết tu hành võ đạo trên người ông.

“Ngươi sắp chết?”

Trương Vinh Phương đột nhiên lên tiếng.

“Khụ khụ.” Linh Quy mỉm cười: “Bị ngài nhìn ra. Đúng vậy. Đến tuổi này, sống được đủ lâu, thì cũng không còn nữa.”

Ông muốn đứng lên, nhưng hai chân dường như héo rút, không có khí lực. Cố gắng hai lần, vẫn không thể nào đứng lên.

Vì vậy ông cười khổ.

“Khiến ngài chê cười, buổi sáng còn có thể dậy được. Cả đời con người, quả nhiên là không có ý nghĩa. Tới già rồi cái gì cũng không làm được.”

“Vì sao không Bái Thần?” Trương Vinh Phương trầm giọng hỏi: “Tu vi văn công của ngươi hẳn rất cao, Nguyên Anh kỳ Bái Thần, mới có thể kéo dài tuổi thọ thật lâu đi?”

“Vì sao không Bái Thần? Đại Đạo Giáo quá nhiều đại tu văn công. Như Đạo tử ngài nói là, người no không biết người chết đói.” Linh Quy khẽ gật đầu: “Bái Thần chỉ có ở Luyện Thần mới gặp phải chất biến, trước Luyện Thần chỉ có thể coi là tầm thường. Có thể bái tầng thứ gì, đều xem cống hiến của ngươi đối với giáo phái.”

Ông dừng một chút.

“Hơn nữa, danh ngạch Bái Thần cũng có hạn. Lão già họm hẹm giống như ta đây, cái gì cũng không biết, cho dù Bái Thần rồi thì có ích lợi gì? Qua tuổi, khí huyết suy bại, cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa. Văn công chỉ có thể trung hoà suy yếu khí huyết do tuổi già mang tới, không hơn.”

“Đúng rồi.” Nói đến đây. Linh Quy tiếp tục nói: “Chưởng giáo giao phó cho bần đạo chuyển cáo Đạo tử, người giả mạo ngài đã biến mất rồi. Từ nay về sau, Đạo tử Trương Ảnh đã bởi vì việc lúc trước bị chưởng giáo tự mình xử quyết, đến tận đây, thế gian không còn Trương Ảnh. Ngày sau, ngài nhớ phải chú ý lúc xưng tên.”

“Được.” Trương Vinh Phương lên tiếng trả lời, đồng thời trong lòng không ngừng hiện lên các loại tình huống gặp phải nhiều ngày qua.

Khắp nơi đều đang phát sinh bạo loạn, vật tư thiếu thốn, tuyến tài nguyên giao dịch bị cắt đứt. Bây giờ vật tư dùng từng nào thì ít đi từng đó.

Trừ phi hắn từ bỏ tất cả mọi thứ, mặc kệ thuộc hạ, không quản tỷ tỷ tỷ phu, chỉ lo chính mình, cũng không quan tâm tốc độ nhận điểm thuộc tính giảm xuống.

Bằng không hắn nhất định phải lo lắng, ứng đối với tình huống hiện tại như thế nào.

Ứng đối ra sao?

Nhìn lão đạo sắp đi vào tử vong trước mặt.

Trong đầu Trương Vinh Phương lướt qua một suy nghĩ.

Huyết duệ!

Linh Quy đạo nhân trước mặt, không phải là người được chọn cực kỳ thích hợp cho huyết duệ sao? Sắp chết cũng không thể có được danh ngạch Bái Thần, ở điểm cuối của sinh mệnh, hoàn thành sứ mạng của mình, sau đó lẳng lặng chờ đợi tử vong.

Trong lòng của ông ta nhất định có oán đi? Không cam lòng, oán hận, khát vọng, những điều này đều là thứ nhân tính tự nhiên sẽ sinh ra.

Nghĩ tới đây, Trương Vinh Phương khuôn mặt khẽ nhúc nhích, nhìn đối phương.

Nếu như muốn tạo ra huyết duệ, hắn không có khả năng làm giống như Đinh Du, đổi máu toàn thân, như vậy là đãi ngộ với người được coi trọng, hơn nữa quá khó khăn.

Với người ngoài như Linh Quy trước mắt, cùng lắm là cho một điểm tinh huyết.

“Ngươi còn muốn tiếp tục sống không?”

Bỗng hắn lên tiếng dò hỏi.

“?” Linh Quy nói tất cả, đang chuẩn bị nhắm mắt an tâm tọa hóa.

Lại không nghĩ rằng Trương Vinh Phương hỏi ra một câu như vậy.

“Có thể không chết, đương nhiên là nguyện ý.” Linh Quy cười nói “Nếu không ta cũng sẽ không khổ tu văn công gần trăm năm.”

“Không thể Bái Thần, liền không thể kéo dài tuổi thọ. Người khí huyết suy kiệt như ngươi, sợ rằng đã không có giáo phái nguyện ý tiếp nhận ngươi đúng không?” Trương Vinh Phương tiếp tục hỏi.

“Ngài nói đúng. Bái Thần cần trạng thái cơ thể quá mạnh, lão đạo hôm nay…” Linh Quy cười khổ, không có nói tiếp.

“Ta có một cách, có thể khiến cho ngươi tiếp tục sống sót được, nhưng, ngươi cần làm việc cho ta như là thù lao, ngươi có bằng lòng hay không?” Trương Vinh Phương trầm giọng nói.

“...!? Lẽ nào ngài.” Linh Quy nghe vậy, hai mắt hơi trợn to, trước tiên nghĩ tới chính là Bái Thần.

Chỉ có điều, có thể khiến Đạo tử cẩn thận như vậy, sợ rằng căn bản không phải là bái Thiên Tôn, mà là bái Thần của ngoại giáo. Lẽ nào Đạo tử lại có thể…!?

“Không phải giống như tưởng tượng của ngươi, không phải Bái Thần.” Lúc này Trương Vinh Phương dần dần suy nghĩ rõ ràng, đưa ra quyết định.

Bất luận như thế nào, hắn cần trước tiên bảo đảm tiến độ của mình không thể chậm, an toàn của người bên cạnh không thể yếu.

Thế nên…

“Nếu Đạo tử thật sự có thể làm được, lão đạo nguyện ý!” Linh Quy đạo nhân suy nghĩ một chút, cấp tốc trả lời.

Ông không muốn chết, thực sự không muốn. Nếu như không phải không có cách nào, ai nguyện ý cứ như vậy, không làm được gì chỉ đợi tử vong?

“Tốt lắm!”

Sắc mặt Trương Vinh Phương nghiêm lại, tiến lên bước ra một bước, tới gần, đưa tay, chỉ điểm một cái ở mi tâm của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment