“Nếu mê muội đánh mất bản thân, lạm sát người vô tội, hay là để đích thân chúng ta quyết định?” Lúc này Hồng Hiển đạo nhân đã khôi phục lại hoàn toàn dáng dấp lúc tráng niên, y hệt một đại hán cường tráng khuôn mặt anh tuấn, cốt cách khoan dung.
“Có thể.” Trương Vinh Phương suy nghĩ một lát, hơi gật đầu.
Hắn mở miệng như muốn nói gì đó, đột nhiên Ám Quang Thị Giác chuyển động, nhìn thấy một cảnh tượng ở phía xa xa.
“Đó là?”
Lông mày hắn vô thức nhíu chặt lại, ánh mắt nặng nề, hình như đã nhìn thấy một sự việc nào đó cực kỳ phiền phức.
Trong huyện thành cháy rực ánh lửa lớn, lúc này một tăng nhân đầu trọc áo đỏ, ánh mắt mang theo vẻ thương hại nhìn chăm chú vào người thiếu niên đang quỳ gối ở trước mặt mình.
Trên người thiếu niên toàn máu là máu, sớm đã suy yếu bất lực.
Nhưng lúc này thiếu niên kia lại dựa vào nghị lực, cứng rắn quỳ gối trước mặt tăng nhân kia.
“Cầu xin đại sư từ bi…”
Thiếu niên nặng nề dập đầu từng cái từng cái một.
Dưới ánh lửa lớn chiếu rọi, cái trán thiếu niên kia tràn đầy máu tươi, không biết đó là máu trên đất dính vào, hay là máu của chính hắn ta nữa.
Ở phía sau lưng thiếu niên, có một thiếu nữ nhỏ nhắn đã sắp tắt thở đang nằm đó.
“Hầy.” Tăng nhân thở dài, đột nhiên trong lòng phun trào một chút cảm động.
Đột nhiên hắn cảm thấy, mình có thể cứu bọn họ.
Hắn nghĩ tới đây, bước lên trước một bước theo bản năng, vươn tay ra, học theo tình cảnh lúc trước khi Trương Vinh Phương ban máu tươi cho mình.
Vụt.
Một giọt máu tươi chảy ra từ đầu ngón tay hắn, chậm rãi thấm vào một miệng vết thương ghê rợn trên mặt nữ hài kia.
Rất nhanh, chưa qua mấy giây sau, đột nhiên thế mà nữ hài có hơi nhúc nhích người, máu tươi trong cơ thể bắt đầu từ từ bị rút đi, trở nên gầy đi, nhưng vết thương trên cơ thể lại khép lại rất nhanh.
Bộp!
Hai mắt nữ hài mở ra trợn to, trong mắt lộ ra màu đỏ nhàn nhạt như máu.
“Máu…” một tiếng đòi hỏi trầm thấp phát ra từ trong cổ họng nàng.
“A di đà, vô lượng thiên tôn.” Trên mặt tăng nhân áo đỏ toát ra nụ cười nhàn nhạt.
Trên đỉnh đạo quán phía xa xa.
Trương Vinh Phương trầm mặc.
Huyết duệ mà hắn thả ra, lại còn có thể chế tạo ra huyết duệ mới.
Sức khôi phục mạnh mẽ, tốc độ và thể chất siêu tuyệt, càng hút máu càng mạnh, trong những điều này có cái nào không tương ứng với huyết tộc cương thi chứ.
“Xem ra, là ta đã khinh thường thiên phú đặc chất tiên huyết thủy tổ này rồi.”
“Có người đến rồi! Quán chủ!” Đột nhiên Hồng Hiển đạo nhân ở phía sau lên tiếng nói.
“Hửm?” Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn về một hướng khác.
*
*
*
Lửa lớn nuốt chửng tất cả kiến trúc phòng ốc xung quanh.
Trên quảng trường trung tâm trong huyện thành.
Một thân thể khôi ngô cao lớn cường tráng đang cười điên cuồng, xông ngang xông dọc, tùy ý tàn sát trong nhóm Hồng Cân.
Hắn ta cao ba mét, toàn thân phủ kín đường vân mạch máu sau khi mở nhiều tầng trạng thái cực hạn chồng chất lên nhau, vô số miếng thịt không ngừng chuyển động ở quanh thân hắn giống như vật sống.
Đây là một trong bốn người trùng kích vào Tông Sư thất bại ngoại trừ Hồng Hiển đạo nhân, ở trong Nhân Tiên quan – Phiên Thiên Chưởng Khổng Đức.
Từng người từng người một bị một chưởng của hắn chẻ ngang cột sống, bay tứ tung ra.
Thỉnh thoảng có linh tuyến nổ tung, đâm xuyên qua cơ thể hắn, nhưng lại nhanh chóng bị chưởng của hắn bắt lại, hút máu, sau đó đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hồng Cân quân vây công bốn phía xông lên như không sợ chết. Trước khi nhân số của Hồng Cân quân bị tiêu hao hết, hai bên thể hiện ra sự cân bằng một cách quỷ dị.
Khổng Đức cười lớn, hắn hút máu tăng cực hạn cơ thể lên hạn mức cao nhất rồi, bây giờ binh khí bình thường chặt lên người hắn cũng chỉ có thể để lại một đường xước da nho nhỏ.
Thậm chí nếu không phải là cao thủ cao phẩm thì không có cách nào phá được lớp phòng ngự của hắn.
Kiểu chém giết không cần phải kiêng kỵ chút gì như thế này, khiến cho hắn được trút hết hoàn toàn tâm trạng đọng lại mấy chục năm ra ngoài.
Mắt thấy hắn sắp phá được vòng vây, phóng tới đám người áo choàng đen thần bí ở trong huyện thành.
Đột nhiên ở phía xa xa có một bóng người bay vụt tới, lọt vào trong đám người như thiểm điện, tung một chưởng đến lồng ngực của Khổng Đức.
“Không xong rồi!” Trong lòng Khổng Đức kinh hãi, muốn né tránh khỏi chiêu này, nhưng phương hướng hắn né tránh lại nằm sẵn trong tính toán của đối phương.
Hắn chuyển động, bàn tay của đối phương cũng chuyển động tương tự.
Cả hai như đã được phối hợp ngay từ đầu, đồng thời chuyển hướng về một phía.
Bộp!
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Lồng ngực Khổng Đức xuất hiện một lỗ máu thật lớn, bị đâm xuyên qua, thậm chí có thể nhìn thấy đám cháy ở phía sau lưng hắn.
Cơ thể hắn đứng cứng ngắc tại chỗ, không thể động đậy được nữa.