Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1285 - Chương 1285 - Tỉnh Ngộ (12)

Chương 1285 - Tỉnh ngộ (12)
Chương 1285 - Tỉnh ngộ (12)

“Cao thủ Tam không? Từ đâu đến đây?” Lúc này bóng người ra tay mới hiện thân, đột nhiên lại là giáo chủ Minh Thần giáo Chu Nghĩa Đường vừa mới nhận được thông tin mà chạy tới.

Lông mày hắn ta nhíu chặt lại, nghe thấy ở phía xa xa có từng tiếng kêu gào thảm thiết, biết rằng vẫn còn có cao thủ khác đang nhằm vào Hồng Cân quân.

“Các ngươi lập tức rút lui ngay, ta đi giải quyết.” Hắn ta quay đầu lại lớn tiếng nói với quân đội chuyển hóa đang mặc áo choàng đen nhánh.

“Giáo chủ cẩn thận!” Không ngờ bên đám quân đội chuyển hóa có người kinh hãi hô lên.

Sắc mặt Chu Nghĩa Đường hơi thay đổi, dưới chân di chuyển sang trái, lập tức tránh khỏi một móng vuốt sắc bén cào vào sau lưng hắn ta.

Hắn ta nhanh chóng kéo dài khoảng cách, quay đầu nhìn lại.

Lại nhìn thấy Khổng Đức vừa rồi bị hắn ta đâm xuyên lồng ngực, lại đã khôi phục như ban đầu!

Trong tay hắn đang ôm lấy một côn đồ Hồng Cân đang giãy dụa, tùy tiện hấp thu máu tươi của tên kia.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy tên côn đồ kia đang gầy còm đi nhanh chóng, mà Khổng Đức đang khôi phục tất cả vết thương.

“Đúng là xảo quyệt quá, thế mà lại còn có cả Tông Sư ở sau màn.” Khổng Đức liếm môi nói.

Năm đó, hắn chỉ còn thiếu một bước nữa đã có thể bước vào Tông Sư, bây giờ đối mặt với Tông Sư thật sự, không cam lòng, hâm mộ, ghen ghét, cùng với cảm giác tức giận không công bằng vô danh trong thâm tâm hắn, toàn bộ đang dâng lên tầng tầng lớp lớp.

“Chẳng qua cũng không sao cả, hôm nay ta đã bước lên con đường tiên đạo, hái lấy sức sống vạn vật, tập hợp tạo hóa của đất trời! Ta không tin là không thắng nổi ngươi!”

Một tiếng ầm vang, mặt đất nổ tung.

Khổng Đức cười điên cuồng nhào về phía Chu Nghĩa Đường.

“Tông Sư cũng có nghĩa lý gì? Ta chính là linh hồn của vạn vật, tiên đạo của chúng sinh!”

Trên tầng cao nhất phía xa xa.

Vẻ mặt Trương Vinh Phương bình thản, ngồi ở phía xa nhìn cuộc chiến.

“Khổng Đức không phải là đối thủ của người kia.” Hắn chỉ nhìn mấy giây, đã đưa ra kết luận.

“Thực tế là kém nhau rất nhiều, đơn thuần chỉ là tiên cơ ngăn địch thôi, Khổng Đức đã kém hơn rất nhiều rồi. Mặc dù cơ thể hắn vì tiên đạo nên đã được tăng lên không ít rồi, nhưng đối phương vẫn chưa dùng Chung Thức.” Hồng Hiển đạo nhân gật đầu tán thành.

“Bảo Đồng Phỉ đạo hữu tới đó một chuyến đi. Ngươi cũng tới đó luôn, ba người hợp lực, hẳn là có thể bắt người kia lại.” Trương Vinh Phương nói.

“Cũng được.” Hồng Hiển đạo nhân cười nhạt, bước về phía trước một bước, thả người nhảy lên, lướt qua mái nhà như cự ưng, đánh tới chiến trường ở phía xa xa.

Để lại Trương Vinh Phương và Linh Quy đạo nhân đứng ở chỗ ban đầu, cùng nhìn qua hai người khác nhanh chóng gia nhập trận chiến, ba người cùng vây giết Tông Sư của Hồng Cân quân kia.

Trong lòng Trương Vinh Phương nghĩ, cũng không phải là mừng rỡ sau khi đã giải quyết được hoàn cảnh khó khăn về tài nguyên, mà là những huyết duệ được hắn thả ra, bây giờ truyền bá đi, gần như mỗi người đều có thủ đoạn khắc chế Bái Thần riêng của mình.

Có lẽ tạm thời bây giờ sẽ bị người ta cho rằng là một Bái Thần dị loại, chẳng hề có chút khác biệt gì.

Nhưng đợi một khi bị phát hiện rồi, thế lực thần phật tuyệt đối sẽ không cho phép thế lực như thế này phát triển trên quy mô lớn được.

“Là vì thế đạo này quá mức tối tăm, hay là vì thế gian này không thể dung chứa một chút phản kháng?” đột nhiên, Trương Vinh Phương thở dài nói.

“Hà cớ gì mà quán chủ phải sầu lo? Ngài chỉ đang dẫn dắt bọn họ bước vào con đường tiên đạo, lại không phải lãnh tụ toàn bộ bọn họ lại. Sau này bọn họ có gây nên chuyện gì, cũng chẳng liên can gì đến ngài. Thiện ác là ở tâm bọn họ, không phải do ngài.” Có vẻ như Linh Quy đạo nhân hiểu được lo lắng của hắn, cười an ủi.

Trương Vinh Phương suy tư trong lòng một lát, hơi gật đầu.

“Quả thực là như thế.”

“Đúng là nên như thế, bọn họ tôn kính ngài, chỉ là vì ngài có ơn tái tạo với bọn họ, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Ngài không thể khống chế tuyệt đối rằng bọn họ sẽ làm cái gì, không được làm cái gì.” Linh Quy đạo nhân cười nói.

“Ngươi nói có lý.” Trương Vinh Phương đã hiểu được ý của ông.

Vì đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, hắn chế tạo một mạch nhiều huyết duệ như vậy, nhưng chỉ cần rời khỏi hắn trong một phạm vi nhất định, hắn lại không có năng lực khống chế tuyệt đối những huyết duệ này nữa.

Mà trong số những người này, phần lớn bọn họ đều không có quan niệm thiện ác, thậm chí có không ít người còn đeo huyết án ngày trước, tính tình ngang ngược cực đoan. Lại còn có thể tùy ý chế tạo ra huyết duệ hạ cấp mới.

Lúc này, ba người ở phía xa đang chém giết với Chu Nghĩa Đường, đã rơi vào thời khác mấu chốt.

Xung quanh không ai có thể bước vào trận chiến của bọn họ, bốn bóng người nhanh chóng giao thoa va chạm nhau.

Bình Luận (0)
Comment