“Ngươi là ai?” Bỗng nhiên Chu Nghĩa Đường lui lại, ánh mắt cảnh giác.
Ngay từ giây phút đầu tiên hắn ta nhìn thấy đối phương, trong lòng hắn ta đã nhảy lên kịch liệt như khua chiêng gõ trống.
Trái tim đập mạnh, máu tươi gia tốc, nhiệt độ cơ thể lại cao lên.
Từng đường linh tuyến điên cuồng cố gắng chuyển động xé rách da thoát ra khỏi cơ thể, linh tuyến lại xuất hiện xao động theo tâm trạng bản năng.
Mà bây giờ là như thế, Chu Nghĩa Đường chỉ mới tiếp xúc một chiêu, bản thân hắn ta đã biết mình không thể là đối thủ của người này được.
“Ta muốn làm một thí nghiệm.” Trương Vinh Phương vươn tay ra.
Bụp!
Bóng người hắn lấp lóe, đột ngột thu hẹp khoảng cách mười mấy mét, xuất hiện bên cạnh Chu Nghĩa Đường, vỗ xuống.
Keng!
Cùng lúc đó, một vòng gợn sóng màu trắng rõ ràng khuếch tán ra từ trên cơ thể Chu Nghĩa Đường.
Đó là năng lực đặc biệt của Chung Thức của hắn ta, có thể dùng đồ án lôi thú trên ngực phát ra sóng âm chấn động to lớn.
Luồng sóng âm này có thể chấn động cơ bắp trên thân thể, khiến cho bản thân đối phương dùng bất cứ lực đạo nào cũng đều suy yếu đi rất nhiều.
Bình thường loại suy yếu này sẽ căn cứ vào cường độ thể chất người bị công kích để quyết định tỷ lệ.
Nếu thể chất hắn chưa đủ mạnh, thậm chí còn có thể bị chấn đứt kinh mạch, miểu sát ngay lập tức.
Còn nếu thể chất đủ mạnh mẽ…
Gợn sóng chấn động màu trắng chạm vào người Trương Vinh Phương, hất tung y bào của hắn ra phía sau, sau đó…
Chẳng hề có chút ảnh hưởng nào.
Bang!
Hắn giơ tay một chưởng bóp lấy phía sau cổ Chu Nghĩa Đường.
Uy hiếp khủng bố trí mạng lập tức bao phủ toàn thân Chu Nghĩa Đường, hắn ta cực kỳ hoảng sợ, hai tay hắn bộc phát toàn lực, khuỷu tay đánh về phía sau, đồng thời cơ thể chuyển hướng, ý đồ muốn đối mặt chính diện với đối phương.
Nhưng chẳng hề có tác dụng.
Cho dù hắn ta có chuyển hướng như thế nào đi nữa, cuối cùng người ở phía sau vẫn sẽ đứng phía sau, vị trí không hề thay đổi.
Hai tiếng ầm ầm vang lên, cú kích từ khuỷu tay hắn ta bị đánh lệch hướng đi, cũng không hề có chút ý nghĩa nào.
Xì.
Âm thanh từng giọt máu tươi bị hút ra truyền tới từ phía sau cổ, Chu Nghĩa Đường chuyển động con mắt, toàn thân rùng mình, cảm thấy sức lực của mình bắt đầu yếu đi.
Lúc này chân hắn ta vọt tới trước, hắn ta không quan tâm không để ý đến Chung Thức nữa, cố gắng thoát khỏi nơi đây.
Chênh lệch giữa hai bên quá lớn! Hắn ta hoàn toàn không có lực đánh trả lại!
“Đáng ghét! Nếu không phải lúc nãy đánh với ba kẻ kia hợp lực, đã tổn hao không ít thể lực của hắn ta, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không căng thẳng như bây giờ!”
Đột nhiên một tiếng kêu quái dị truyền ra từ miệng hắn ta, đột nhiên tốc độ thân pháp của Chu Nghĩa Đường tăng vọt, xông tới phía trước một khoảng cách lớn.
Tốc độ tăng vọt này nhanh hơn gia tốc tạm thời vừa nãy không ít. Tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng khiến Trương Vinh Phương tính toán sai lầm, bàn tay bị giãy ra.
Hắn khẽ a một tiếng, hoàn toàn mất cơ hội hút máu.
“Còn muốn chạy?”
Sắc mặt Trương Vinh Phương không đổi, nhưng lại có hứng thú hơn. Lúc này dậm chân chạy tới trước, đột nhiên thân hình hắn hóa thành hư ảnh đuổi theo Chu Nghĩa Đường phía trước.
Nếu dựa vào tốc độ của hắn, cho dù Chu Nghĩa Đường có dùng toàn lực để chạy trốn, cũng chỉ có thể chạy thoát chừng nửa phút sẽ bị đuổi kịp.
Nhưng việc đời sẽ không đúng lúc giống như trong tưởng tượng được.
Hắn mới chạy được năm bước, Trương Vinh Phương đã đột ngột dừng chân lại.
Phốc!
Chất lỏng sền sệt một màu đen kịt, bất chợt phun ra từ phía bên phải trong một căn nhà dân cư, đúng lúc chặn phía trước con đường hắn đuổi theo.
Chất lỏng kia vừa rơi trên mặt đất, lập tức ăn mòn bùn đất đá tảng, tỏa ra khói đen nồng đậm.
Thân pháp Trương Vinh Phương thay đổi, lại đuổi theo một phương hướng khác lần nữa.
Nhưng lần này, lại là dịch nhờn màu đen tương tự chuẩn xác chặn đứng đường đi của hắn.
Chuyển hướng lần thứ ba, hắn liên tục bay thẳng lên trời, mượn lực nhảy lên ở giữa không trung, hoàn toàn không đuổi theo từ dưới mặt đất nữa.
Nhưng lại có mấy bãi chất lỏng màu đen phóng lên tận trời, cứ như muốn bao phủ hắn vào trong đó.
Trương Vinh Phương rơi vào đường cùng, hất áo choàng lên, gói chất lỏng lại ngăn cản hoàn toàn, mình lại ve sầu thoát xác, rơi xuống đất đứng vững.
“Ai?”
Trương Vinh Phương nhìn về phía chất lỏng bắn ra, ánh mắt có hơi nheo lại.
“Người giết ngươi!” Một lão giả tóc trắng phơ, trong tay xách một hồ lô rượu chậm rãi từ từ đi ra từ khu dân cư.
“Từ phái chủ, chuyện ngươi đồng ý, nên làm rồi.” Lão ta chính là người đi cùng Chu Nghĩa Đường, lão giả họ Hồ.
Lão ta vốn chỉ sang đây xem tình hình, không ngờ lại xuất hiện biến cố đến mức này.
Mắt thấy lão ta mà không ra tay thì Chu Nghĩa Đường sẽ không còn nữa, bất đắc dĩ, lão ta chỉ có thể chủ động hiện thân.