Về phần thực lực mạnh mẽ trước đó Trương Vinh Phương thể hiện ra, lão ta cũng nhìn thấy. Nếu chỉ có một mình lão ta, tất nhiên lão ta tuyệt đối không dám lộ diện ngay bây giờ.
“Đáng tiếc. Chắc hẳn gặp phải chúng ta là điều bất hạnh lớn nhất của ngươi.” Lão giả họ Hồ khẽ lắc đầu, tránh người sang một bên.
Sau lưng lão ta có một bóng người đang chậm rãi đi ra.
Người kia có dáng người yểu điệu, có lồi có lõm, tóc đen dài đến eo, khuôn mặt khí khái hào hùng mà sắc bén, nhưng lại mang theo vẻ xinh đẹp tái nhợt nào đó.
Trong ánh lửa ban đêm, nữ tử mặc áo dài tím đen, dưới người chỉ mặc quần da ngắn màu đen, lộ ra đôi chân dài trắng nõn nhẵn nhụi.
Cho dù là trong thời đại này, dân phong cởi mở, thì cũng có rất ít người mặc như vậy.
Nhưng thể hiện trên người nữ tử này lại có vẻ không đột ngột chút nào.
“Đã lâu không gặp. Ta đã tìm ngươi rất lâu đấy!” Đôi mắt nữ tử đẹp như đao, đến gần Trương Vinh Phương mà mắt cũng không chớp.
“Ngươi chưa chết?” Trương Vinh Phương hơi kinh ngạc.
“Ngươi còn chưa chết, làm sao ta lại chết được!” Nữ tử gầm hét lên. “Trước khi trực tiếp chiến thắng ngươi, giết chết ngươi! Ta sẽ không chết! Cho nên…”
Vù!
Nàng ta còn chưa nói dứt lời, đã thấy hoa mắt, lại thấy Trương Vinh Phương đối diện đã chẳng còn bóng dáng rồi.
Nàng ta vừa nghiêng đầu, Trương Vinh Phương đã chạy ra thật xa, sắp đuổi kịp Chu Nghĩa Đường đang chạy mất.
“Ngươi dám coi như không thấy ta?”
Nữ tử gầm lên giận dữ, hình thể toàn thân giãn nở, áo bị căng nứt, ngược lại cái quần da ngắn ở nửa dưới lại vô cùng rắn chắc, miễn cưỡng treo trên người nàng ta.
Nàng ta cao một mét tám, bỗng nhiên tăng vọt lên hai mét năm. Đồng thời trên người hiện ra từng bọc mủ màu trắng nhúc nhích.
“Chung Thức! Thái Âm Sí Thể!”
Nữ tử gầm lên giận dữ, bỗng nhiên cơ thể kéo dài, lại trở nên cao thêm lần nữa, đạt tới ba mét!
Thân thể nàng ta vặn vẹo nhúc nhích thay đổi như bùn nhão, nhanh chóng hình thành tư thái cân xứng.
Chỉ là trên da của trạng thái này bao trùm một tầng màng da đen nhánh.
Từng vết rạn màu đỏ sậm giống như miệng máu không ngừng hiển hiện trên phần lưng nàng ta. Nhìn theo vết rạn còn có thể nhìn thấy lít nha lít nhít máu thịt màu đỏ tươi giống như xúc tu.
“Ta đã sớm không còn là ta lúc ban đầu! Trương Ảnh! Ngươi đừng hòng trốn!”
Dưới chân nữ tử nổ tung, trong tiếng oanh tạc, nàng ta dùng tốc độ không hề chậm hơn Trương Vinh Phương mà xông lên.
Những nơi nàng ta đi qua, mỗi một bước mượn lực bước ra, sẽ để lại dấu chân bốc lên khói đen kịch độc trên mặt đất.
Phía trước, Trương Vinh Phương sải chân cấp tốc chạy về phía trước, mắt thấy khoảng cách đuổi kịp Chu Nghĩa Đường trước mặt chỉ còn chưa đến một mét.
Đột nhiên hắn đưa tay, hất một chiêu Viêm Đế phù như lấy hạt dẻ trong lò lửa về phía trước.
Đột nhiên trong lòng hắn hơi suy nghĩ, dừng tay lại, cơ thể lóe lên về phía bên trái.
Phốc!
Một đám sương mù bảy màu phun ra từ phía sau, sượt qua người hắn, đánh chuẩn xác vào cột gỗ một căn nhà bên đường.
Cột gỗ lập tức biến thành màu đen, đốt cháy, mất nước, bắt đầu rơi rụng xuống rất nhiều bụi đen.
Trong nháy mắt, cả cột gỗ chỉ còn hơn phân nửa, răng rắc đứt gãy đổ xuống đất.
“Ta nhớ ra rồi, ngươi là Từ Mộng Yên phái chủ Ngũ Đỉnh phái?” Trương Vinh Phương thấy cảnh này, đột nhiên giật mình lên tiếng.
Trong lúc hắn nói chuyện, cơ thể di động sang bên trái, chuẩn xác tránh khỏi thế công liên hoàn sau đó từ Từ Mộng Yên.
Từng chiêu quyền chưởng mang theo sương mù bảy màu, không ngừng đập tới từng bộ phận trên thân thể hắn.
Nhìn từ xa, nó giống như màn mưa to gió lớn do quyền chưởng tạo thành.
Xen lẫn trong màn mưa còn có sương mù bảy màu kịch độc vô cùng, đó là hào quang năm màu tự nhiên tản ra từ Chung Thức của Từ Mộng Yên.
“Tránh đi tránh đi! Lần trước ta đã rút ra bài học, sau khi trở về đã cải tiến tốc độ tỏa ra của hào quang năm màu! Lần này, ngươi chắc chắn phải chết!” Từ Mộng Yên cười điên cuồng.
Quả nhiên, theo từng chiêu tấn công của nàng ta, tốc độ sương mù bảy màu tản ra cực nhanh.
Có đôi khi, rõ ràng chỉ là diện tích tác động trong một quyền, nhưng vì bị bao bởi sương mù bảy màu, một quyền này tương đương với một đợt sóng xung kích cực đại, diện tích che phủ cực lớn.
Trương Vinh Phương né tránh từng chiêu số, nhưng không thể né tránh kiểu sương mù này hoàn toàn.
Xèo.
Sương độc bắt đầu ăn mòn ở trên da của hắn, tỏa ra khói đen.
“Lại là chiêu này. Nhưng mà hình như quả thực đã trở nên lợi hại hơn.”
Hắn vừa trốn tránh, vừa đánh giá.
Bây giờ sinh mệnh lực của hắn đã mạnh hơn trước kia, chất độc này còn có thể làm hắn chịu thương tổn, quả thật là có cải tiến.
“Đúng rồi, ngươi Bái Thần rồi sao?” Đột nhiên Trương Vinh Phương lên tiếng hỏi.