“Chạy!” Chu Nghĩa Đường nhanh chóng quyết định, không hề có tâm tư muốn vây giết đối phương như vừa rồi nữa.
Hai người đồng thời phân tán ra một trái một phải, không để ý tới bất cứ chuyện gì nữa, giữ mạng quan trọng hơn.
Lão giả họ Hồ chỉ mới chạy được hai bước, lông tóc toàn thân đã dựng đứng lên, dùng toàn lực triển khai Chung Thức, hình thể xảy ra thay đổi.
Nhưng vẫn quá muộn rồi.
Bạch.
Trương Vinh Phương xuất hiện trước người lão ta như vừa thuấn di, giơ tay lên chỉ.
Phụt.
Đầu ngón tay hắn thẳng tắp như kiếm, đâm vào ấn đường lão giả.
Tất cả thay đổi trên người lão giả đã hoàn toàn dừng lại.
“Đây là chiêu thức gì vậy?” Lão giả họ Hồ khó khăn há miệng. Máu tươi điên cuồng trôi đi theo ngón tay rồi biến mất.
“Đây là Thập Nhị Tiên Pháp.”
Trương Vinh Phương quay đầu lại nhìn Chu Nghĩa Đường đã chạy xa.
“Súc Địa!”
Bịch!
Trong chớp mắt, bóng dáng hắn lấp lóe liên tục, từng cái bóng liên kết thành một mảnh thẳng tắp.
Súc Địa!
Súc Địa!
Súc Địa!
Súc Địa!
Chu Nghĩa Đường đang ở phía trước, Trương Vinh Phương nhón chân nhẹ rơi xuống đất, quay người tung một chưởng.
Viêm Đế phù, Vô Tâm Chi Hoả.
Bang!
Không khí xung quanh gần như bị ngọn lửa này rút đi toàn bộ, biến thành khí áp to lớn, lao về phía Chu Nghĩa Đường.
Con ngươi Chu Nghĩa Đường co lại, tê dại cả da đầu, hoàn toàn không biết đối phương đã xuất hiện như thế nào!
Thời khắc lâm nguy, hắn ta điên cuồng thúc giục toàn thân tất cả các chiêu thức có thể tăng phúc sức mạnh.
Phá Hạn kỹ, trạng thái cực hạn, Chung Thức, không giữ lại chút tiềm lực nào nữa, phóng thích hoàn toàn, ra chiêu!
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy cánh tay của mình tiếp xúc với tay của đối phương, hai tay của hắn ta bị đối phương bẻ gãy đơn giản như hai cành cây khô, không hề có chút xíu sức lực ngăn cản nào cả.
Chu Nghĩa Đường lập tức hiểu rằng.
Không có biện pháp nào cả.
“Thần ơi! Giáng lâm trên thân ta!” Bỗng nhiên hắn ta ngửa đầu điên cuồng gào thét.
Ngay khi thân thể hắn ta bị một chưởng xuyên thủng, một luồng khí tức lạnh lẽo vô danh ầm vang khuếch tán ra từ người hắn ta.
Luồng khí kia cũng không phải lạnh lẽo thực sự, mà lại khiến người ta cảm thấy giống như rét lạnh hơn.
Hai mắt hắn ta lập tức chuyển hóa thành màu trắng bạc hoàn toàn, đồ văn hình mặt người chính giữa ngực bỗng mờ dần rồi biến mất, sau đó chợt biến thành một con quái thú một chân một sừng màu xanh đậm.
Phù phù!
Một âm thanh to lớn như nhịp tim vang lên trên người Chu Nghĩa Đường.
Ngay sau đó, trong lòng Trương Vinh Phương run lên, thiếu chút nữa đã nhảy lên theo nhịp tim kia, bỏ lỡ mất nhịp điệu của mình.
Ánh mắt hắn hơi chuyển, lui ra sau mấy bước, bình tĩnh quan sát trạng thái sau khi Hàng Thần của đối phương.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Hàng Thần, nhưng đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với người chủ động Hàng Thần.
Những kẻ hắn gặp trước đó đều là Hàng Thần bị động.
Lần này lại hoàn toàn khác, hắn ta tự chủ động.
“Quán chủ, có cần giúp đỡ không?”
Lúc này đám Hồng Hiển đạo nhân mới kịp thời đuổi theo tới đây, vừa nhìn thấy Chu Nghĩa Đường sau khi Hàng Thần, ba người ăn ý nhanh chóng chia ra, đứng vây quanh người kia.
“Coi chừng một tên Tông Sư Bái Thần khác đi. Còn người này để ta cẩn thận quan sát đã.” Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
Sau khi tiếp nhận đặc huấn của Đế Giang, tiên cơ ngăn địch của hắn đã đủ để nghiền ép trước tất cả mọi người.
Chu Nghĩa Đường cũng được, Từ Mộng Yên cũng vậy, nếu ngay cả chạm vào cũng không có cách nào chạm được vào hắn, thế thì có gì để đàm luận chuyện chiến thắng nữa đây?
Hiện tại cũng coi như là hắn đã cảm nhận được cảm xúc của những Cực Cảnh Đại Tông Sư kia.
Trên phương diện tiên cơ ngăn địch, thua kém một bước đã là cách trở như đất với trời.
Cho dù chỉ kém một tấc, nhưng không đụng tới vẫn là không đụng tới.
Đó là khác nhau giữa có và không, cũng là khoảng cách giữa sống và chết.
“Chẳng lẽ quán chủ lại muốn thử, người sau khi Bái Thần có thể thành hay không?” Hồng Hiển đạo nhân lập tức lấy lại tinh thần.
Trương Vinh Phương không trả lời lão ta, đi thẳng đến chỗ Chu Nghĩa Đường.
Hắn đang trong trạng thái chồng chất cực hạn, thân cao hơn ba mét, từng bước chân một giẫm vào bùn đất cứ như một người khổng lồ nho nhỏ giữa rừng cây, lan tràn cảm giác đè nén nặng nề.
Đúng lúc bóng tối che Chu Nghĩa Đường lại.
Hai người một cao một thấp, bình thản đối mặt với nhau.
“Là ngươi.” Khuôn mặt Chu Nghĩa Đường cứng ngắc, há miệng nói ra hai chữ.
Trong lúc đó, làn da trên cơ thể hắn ta nứt ra, cứ như chỉ trong chớp mắt đã bị hàng ngàn lưỡi dao cứa đứt ra.
Phốc!
Vô số ngân tuyến phun ra như suối, dùng hắn ta làm trung tâm, tuôn trào về phía Trương Vinh Phương.
Đáng tiếc một giây trước khi hắn ta bộc phát, Trương Vinh Phương đã phát hiện không đúng, lách người ra nhanh chóng lui lại phía sau.