Hắn dùng toàn lực thi triển Súc Địa trong trạng thái Thập Nhị Tiên Pháp, chớp mắt đã vút đi hơn mười mét.
Súc Địa hai lần liên tục, người hắn đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi linh tuyến quét ngang qua.
Linh tuyến cuồng dại, kéo dài hồi lâu mới chậm rãi suy yếu, rút về, khôi phục thành thân thể ban đầu của Chu Nghĩa Đường.
Lúc này Trương Vinh Phương mới tiến tới, đưa tay đặt trên cổ hắn ta, hút vào.
Loạt xoạt, thế mà cả cơ thể Chu Nghĩa Đường lại vỡ vụn sụp đổ như bùn nhão, trong người tuôn ra một mảng tro đen lớn.
“Đây là?” Trương Vinh Phương hơi sững sờ, nhìn Chu Nghĩa Đường đã biến đen toàn thân, sau đó vỡ nát, trở thành một đống tro đen, bốc hơi biến mất.
Chẳng qua mấy giây sau, từng võ giả Bái Thần Tông Sư sống sờ sờ biến mất không còn tăm tích ngay trước mặt hắn.
“Vì sao lại như thế?” Trương Vinh Phương nhíu chặt lông mày. “Sau khi trực tiếp Hàng Thần thì tự nổ tung. Tự bạo xong thế mà lại bỏ mình luôn. Quả quyết như thế, tuyệt đối không thể là quyết định của chính bản thân Chu Nghĩa Đường. Vô cùng có khả năng chính là thần phật giáng lâm trên người hắn ta hành động.”
Ngay cả đánh cũng chưa đánh đã trực tiếp tự bạo.
Tên thần phật này hơi không giống với những kẻ lúc trước hắn đã từng tiếp xúc.
Trương Vinh Phương suy tư, đang muốn đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy mặt đất chỗ thi thể Chu Nghĩa Đường biến mất, thế mà tự nhiên hiện ra một đồ án đặc biệt do dấu vết và cỏ cây tạo thành.
Đó là một bức hình quái dị mình người đầu trâu, sau lưng mọc lên một cái sừng, chỉ có một cái chân.
“Đây là?” Mày Trương Vinh Phương nhăn lại.
Hô.
Gió lạnh trong rừng thổi bay đồ án, tất cả lại trở về hình dáng ban đầu.
Nếu không phải trận kịch chiến vừa nãy tạo thành mảng tổn thương lớn, còn có quần áo trọn vẹn để lại trên mặt đất, chỉ sợ không có ai lại tin tưởng rằng thảm trạng trong rừng cây này chỉ là do mấy người tạo thành.
Trương Vinh Phương đứng dậy, nhắm mắt, đồ án mình người đầu trâu vừa rồi hắn nhìn thấy, vẫn cứ hiển hiện trước mắt mãi sau vẫn chưa thể tan biến.
“Chẳng lẽ cái này lại chính là Minh Thần kia?” Trong lòng hắn suy đoán.
Đang lúc hắn dự định trở về xem xét những người còn lại.
Đột nhiên một tiếng vang trầm phù phù vang lên.
Trái tim hắn đập lên xuống kịch liệt.
Máu tươi bắt đầu cấp tốc phun trào, hội tụ, vọt lên não bộ.
Cảm giác hôn mê vô danh khiến Trương Vinh Phương kìm lòng không được mà phải nhắm hai mắt lại.
Đợi đến lúc hắn kịp phản ứng lại, nỗ lực mở to mắt.
Trước mặt đã hoàn toàn thay đổi hình dạng.
Chung quanh có sương trắng tràn ngập, rõ ràng không còn là vị trí lúc trước.
Bộp.
Bộp.
Bộp.
Có đồ vật gì đó đang đến gần, tiếng bước chân to lớn mà nặng nề, giống như tiếng trống trận, vừa vặn gõ vào mỗi một nhịp đập lên của trái tim Trương Vinh Phương.
“Nghi Vân Quỷ Vụ sao?” Trong lòng hắn tăng cao cảnh giác, lần theo âm thanh nhìn về phía truyền đến.
Chỉ giết một Tông Sư Bái Thần, đã bị kéo vào Nghi Vân Quỷ Vụ, vô cùng không còn nghi ngờ gì nữa, hoặc là ở gần đó có Linh Tướng hay là tàn thần tồn tại, hoặc là, tên Chu Nghĩa Đường chủ động Hàng Thần kia có vấn đề.
Nhưng mặc kệ là nguyên nhân nào, ai muốn bắt được hắn, đều phải nỗ lực trả một cái giá cực lớn.
Trương Vinh Phương khôi phục bình tĩnh trong lòng.
So với lúc trước, lần đầu tiên Trương Vinh Phương tiếp xúc với Nghi Vân Quỷ Vụ, hiện tại hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Bởi vì hắn hiểu rất rõ, Linh Tướng sẽ không hiện thân đơn giản như vậy. Đại khái trường hợp này là bởi vì chủ động Hàng Thần dẫn đến vấn đề.
Âm thanh bộp bộp càng ngày càng gần, càng ngày càng vang.
Rất nhanh.
Thứ gì đó tạo ra tiếng vang cực lớn, cuối cùng cũng đi đến trước người Trương Vinh Phương.
Nó lộ ra hình dáng cơ thể trong sương mù.
Đó là một con quái vật khổng lồ cao tới hơn mười mét.
Dung mạo bề ngoài là mình người đầu trâu, phía sau lưng là một mảnh xanh đậm, chỉ có một cái chân, phần lưng còn mọc ra một cái sừng thon dài.
Nó đi đến trước người Trương Vinh Phương, đột nhiên hống dài một tiếng.
Bò....ò...! !
Sóng âm to lớn chấn động, khiến sương mù chung quanh quay cuồng xao động từng vòng từng vòng.
Tiếng rống từ cái đầu trâu dừng lại, cuối cùng mở miệng.
“Ta chính là….”
Bạch!
Ánh đỏ lóe lên, một bóng người màu máu to lớn đánh tới phía bên cạnh như thiểm điện, một chiêu đã nhấc đầu trâu lên, bay vào trong sương mù mênh mông.
Đúng lúc này tiếng rống hoàn toàn phẫn nộ của đầu trâu truyền đến.
“Ta chính là!” Trong tiếng bò rống, người đầu trâu kia lên tiếng lần nữa.
Bạch!
Một bóng trắng bay qua trước mặt Trương Vinh Phương, nhào về phía tên đầu trâu kia.
Tiếng trâu rống lại truyền đến lần nữa, rõ ràng lần này đã suy yếu hơn rất nhiều.
“Ta!”
Hô!
Lại là bóng dáng một kẻ đầu rồng thân người to lớn, chợt lóe lên trong đám sương mù phía trước Trương Vinh Phương.