Tiếng trâu rống im bặt mà dừng.
Tất cả khôi phục yên tĩnh.
Trương Vinh Phương đứng tại chỗ, trợn mắt nhìn. Bắt đầu cảm giác sương mù chậm rãi tản đi.
Rất nhanh, não hắn trở nên mê muội một hồi, thấy hoa mắt, người đã quay về vị trí vừa rồi giết chết Chu Nghĩa Đường lần nữa.
Bốn phía vẫn là cánh rừng u ám như cũ, ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu.
Xa xa có rất nhiều thuộc hạ đang nhanh chóng đến gần.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Trương Vinh Phương mơ hồ có cảm giác vừa nãy đã xảy ra một chuyện rất quan trọng, đáng tiếc hắn không thể phân biệt được rốt cuộc đó là gì.
Vẻn vẹn chỉ có suy đoán, không có chút ý nghĩa nào.
“Quán chủ!” Ba người Hồng Hiển đạo nhân lại đuổi theo đến lần nữa: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Trương Vinh Phương khẽ lắc đầu, nhặt y bào của Chu Nghĩa Đường để lại lên, vơ vét ở trong đó, trừ túi tiền, hắn còn lấy được một cuốn sách nhỏ màu tím đen.
Hắn mở quyển sách ra, tất cả đều là ghi chép dạng văn tự trong đó, nhưng quỷ dị là, một vài chỗ rõ ràng là để lại mảng lớn trống không dùng cho hình minh hoạ, nhưng lại không hề có gì cả.
Trương Vinh Phương như có điều suy nghĩ, để sách xuống.
Đột nhiên trong lòng hắn dừng lại.
Vừa rồi sách này tên là cái gì nhỉ?
Lúc hắn nhớ tới vừa lật ra, mắt kịp nhìn tên sách, hình như tên là cái gì mà Minh Thần mệnh thập yêu lục.
Để nghiệm chứng suy đoán của hắn, hắn lại cầm sách lên sách lật ra lần nữa.
Nhưng lúc này đây, đồng tử Trương Vinh Phương co rụt lại, hô hấp hơi dồn dập.
Chỉ thấy cuốn sách mới vừa rồi vẫn còn có vài chữ, bây giờ lật ra, lại chẳng còn gì nữa.
Chỉ còn trống rỗng.
Mỗi một trang, mỗi một trang đều trống không!
Trương Vinh Phương không ngừng lật qua lật lại trước sau trên dưới cuốn sách, nhìn qua hết một lượt, không hề có một chữ nào.
“Đúng rồi, các ngươi đã bắt được đầu nguồn chế tạo những tên côn đồ Hồng Cân rồi sao?” Hắn nhanh chóng nhìn về phía ba người hỏi.
“Giết sạch hết cả rồi. Những tên tai họa này, tùy ý tàn sát sinh linh, tất cả đều đáng chết!” Đồng Phỉ trẻ tuổi nhất, liếm liếm môi đỏ hung ác nói.
Nàng là người hưng phấn nhất trong ba người. Từ một bà lão tám chín mươi tuổi sắp chết, bất ngờ khôi phục lại thành trạng thái đỉnh phong thời điểm ba mươi tuổi.
Mỹ mạo, võ công, tất cả đều quay về toàn bộ.
Có được cảm nhận như vậy, quả thực đã khiến nàng hưng phấn đến phát cuồng.
Cho nên nàng trong trạng thái hưng phấn quá độ, trước đó nàng không cẩn thận đã giết sạch toàn bộ những tên áo choàng đen Minh Thần giáo kia.
“Quán chủ không cần lo lắng!” Đồng Phỉ cười nói: “Ta đã sai người chất đống xương đầu của bọn chúng lại với nhau, dán bố cáo, tuyên cáo tất cả việc ác của bọn chúng cho mọi người!”
Trương Vinh Phương không phản bác được.
“Người nữ tử vừa rồi bị ta đánh trọng thương đâu?” Hắn nhớ tới Từ Mộng Yên, nếu Chu Nghĩa Đường đã chết rồi, vậy chỉ có thể dùng nữ nhân kia thay thế làm vật thí nghiệm.
Mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết đang nói tới cái gì.
Trương Vinh Phương thầm nghĩ không tốt, nhanh chóng tiến đến phía vị trí của Từ Mộng Yên.
Vừa nãy hắn hoàn toàn không nương tay, phế bỏ cơ quan nội tạng của nữ nhân kia ngay tại chỗ, đánh thành một đống bùn nhão.
Hắn không có cảm giác Bái Thần ở nữ nhân kia, chịu thương thế như vậy tuyệt đối không thể động đậy.
Nhưng….
Rất nhanh, hắn dẫn đầu đến bên cạnh hố to nơi Từ Mộng Yên bị đập tổn thương, quả nhiên bên trong trống rỗng.
“Người không phải là Bái Thần, lồng ngực đã bị đập nát mà còn có thể sống sao?” Trương Vinh Phương đứng ở bờ hố, lên tiếng hỏi.
Mấy người chạy đến sau lưng, đều chớp mắt không nói gì.
“Quán chủ, không phải chính là chúng ta sao?” Hồng Hiển đạo nhân nhỏ giọng nói.
Điện Địa Mẫu - Tuyết Hồng các.
Tổng cộng bảy mươi bảy bức tượng Địa Mẫu thần cao lớn hiền hoà, dáng vẻ đa dạng ngàn vạn, mặc quần áo khác nhau, có váy, có áo dài, có áo choàng mũ mềm chống lạnh, cũng có sa mỏng manh. Phong cách cũng đều khác nhau, hoa lệ, mộc mạc, nghiêm túc, cao quý, cùng khổ, cái gì cần có đều có.
Tính theo tuổi tác, khi còn nhỏ tuổi, lúc tuổi còn trẻ, lúc già đi, lúc lâm chung cũng đồng dạng có pho tượng Địa Mẫu cho mình.
Các nàng đứng thành hàng trong thần điện, hình thành một rừng tượng thần khổng lồ.
Mà người tế bái thì cần phải đi đến trung tâm rừng tượng, cầu nguyện, cúng tế ở bên cạnh tế đàn.
Lúc này sắc trời chiếu xuống từ mái thủy tinh trên đỉnh thần điện, vừa vặn chiếu chính xác vào sân cúng tế.
Nhạc Đức Văn xếp bằng ở phía sau, nhìn Lão Đậu quỳ trên bồ đoàn phía trước, vô cùng buồn chán.
Đây là lần thứ tư lão tới, đáng tiếc lão hữu vẫn chưa hoàn thành nghi thức cuối cùng.
Điện Địa Mẫu và Thiên Thần điện, chính là căn bản chí cao của Đại Linh. Là vùng đất Thần Thánh linh thiêng nhất.