Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1293 - Binh Tai (1)

Chương 1293 - Binh tai (1)
Chương 1293 - Binh tai (1)

Cho nên cho dù là Nhạc Đức Văn cũng không thể vô lễ ở đây.

Chỉ có thể chờ đợi.

Vào lúc ông đang lẳng lặng chờ đợi.

Lão giả chậm rãi nhúc nhích.

Thân thể lão giat đang quỳ xê dịch sang phía trái, đổi tư thế. Hai mắt nhắm chặt cũng chầm chậm mở ra.

“Ngươi đến nhiều lần như vậy, tìm ta là có chuyện gì quan trọng à?”

Cuối cùng khi làm xong thủ ấn hoàn tất tế bái, lão giả chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Nhạc Đức Văn.

Lão Nhạc đổi thành áo bào tím thư thái thả lỏng, vốn dĩ là mái tóc trắng, hôm nay đã sớm biến thành tóc đen, trừ ánh mắt và chút vẻ già nua trên khuôn mặt ra, còn lại cơ bản không thể nhìn ra đây là lão giả chín mươi mấy tuổi.

“Là có chút việc.” Nhạc Đức Văn gật đầu, chờ quá lâu, cuối cùng ông thở hắt ra: “Gần đây tình huống bên chỗ ta hơi căng thẳng, ta tới tìm ngươi mượn ít người.”

“Cho mượn người?” Lão giả đứng dậy, hoạt động khớp nối tứ chi.

Lão giả luôn luôn mặc một bộ áo giáp đen nhánh, bao bọc toàn thân, ngay cả gương mặt cũng không lộ ra.

“Tình thế đã phiền phức đến nước này rồi sao? Nhân thủ bên Cảm Ứng môn đâu?”

“Hơi sai khiến mà không làm việc, đám người kia đánh mấy trận thuận gió thì còn được. Thật sự tin được thì còn phải nhìn bên chỗ ngươi.” Nhạc Đức Văn trầm giọng nói.

“Được.” Lão giả sờ lên ngực, lấy ra một miếng lệnh bài ám kim sắc, vứt qua chỗ ông.

“Ngươi cầm thẻ bài, tự đi điều động. Trừ mười Liệt tướng, còn lại muốn lấy ai cũng được.”

Nhạc Đức Văn tiếp được lệnh bài, lập tức mặt mày hớn hở.

“Đủ thành ý! Vẫn là lão tiểu tử ngươi đáng tin hơn!”

“Nói mới nhớ, bên ta cũng có chút phiền phức, có thể cần ngươi giúp một lần.” Lão giả trầm giọng nói.

“Giúp gì? Ngươi nói đi!” Nhạc Đức Văn đứng dậy tùy ý nói.

“Là việc nhỏ thôi, chỉ là có hơi phiền phức tốn thời gian.” Đột nhiên lão giả cười một tiếng có chút quái dị.

Lông mày Nhạc Đức Văn cau lại, vừa muốn hỏi.

Đột nhiên một tiếng vang nhỏ truyền ra từ trong tay ông, ông vội vàng nhìn lại.

Lệnh bài ông vừa nhận, lúc này lại vỡ vụn biến mất như bọt nước, mà từ chỗ lệnh bài biến mất, cảm giác muốn hôn mê mãnh liệt xông lên đầu.

Không biết từ khi nào đã có vô số sương mù màu đen vờn quanh bốn phía, tràn ngập khắp cả thần điện Địa Mẫu.

Nhạc Đức Văn biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía lão giả, lại thấy bóng dáng lão giả kia cũng chậm rãi tan ra, biến mất như bọt nước.

Chung quanh là một mảnh an bình, chỉ có tượng Địa Mẫu thần vẫn đứng sừng sững như cũ.

Sương đen nồng đậm chậm rãi tới gần ông tỏa ra từ tượng thần, đến gần đánh tới phía ông.

“Xem ra, coi như là hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc.” Nhạc Đức Văn dựng thẳng lưng, trong mắt lóe lên chút vẻ lạnh băng và sát ý.

“Đừng trách ta, lão Nhạc, ngươi có hơi không đúng. Chỉ là bản thân ngươi không phát hiện được. Mục tiêu chúng ta quyết định ban đầu, đến bây giờ đã bắt đầu chệch hướng rồi.”

Âm thanh lão giả chậm rãi bay tới từ trong sương đen.

“Cho nên, nể tình chúng ta đã quen biết mấy chục năm, nghỉ ngơi đi.”

“Nghỉ ngơi? Nếu là Địa Mẫu thần đích thân đến, ta sẽ cam bái hạ phong, nhưng chỉ bằng hai tử thể trên người ngươi? Đã muốn để cho ta nghỉ ngơi? Ta thì thấy ngươi đã bị khống chế đến mức choáng váng rồi!”

Sắc mặt Nhạc Đức Văn yên lặng, dưới tay phải rủ xuống, bỗng nhiên đầu ngón tay quanh quẩn chút xíu ngân quang.

Vút!

Đúng lúc này, hai tia hắc tuyến bỗng nhiên bắn ra từ trong sương đen, xông thẳng vào ấn đường ông.

Nhạc Đức Văn không ngăn cản, ngược lại mặc cho chúng nó bước vào. Sau đó nhắm mắt, đứng thẳng bất động giống như pho tượng.

*

*

*

Phủ Vu Sơn, khe Nguyện Nữ.

Từng xe dược liệu và lương thực không ngừng được chở vào hẻm núi từ đường ra vào khe núi, sau đó được chất vào trong động quật mới được khai khẩn ra.

Trong rất nhiều động quật mới mở không ngừng tỏa ra khói đặc, đó là người ta đang nhóm lửa đốt động quật, xua đuổi khí ẩm, để tránh dược liệu và lương thực dự trữ bị nấm mốc.

Chỗ cao trên hẻm núi, trong động phủ đào ra bên cạnh vách núi.

Trương Vinh Phương vui mừng nhìn chăm chú xe tải phía dưới, vẻ mặt đã dễ nhìn hơn mấy ngày trước rất nhiều.

“Bây giờ các nơi có thể mua được lương thực dược liệu, đều bị chúng ta vận chuyển đến đây. Số lượng của kho lớn đủ để ăn uống một năm dư dả.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, côn đồ Hồng Cân đã gây ra thiệt hại số lượng lớn nhân khẩu , rất nhiều nông hộ, dược viên trồng thuốc, đều đã trở thành côn đồ. Không ai canh tác nên hoàn toàn không thể khôi phục, rốt cuộc tình huống một năm sau sẽ ra sao có thể sẽ không ổn.”

Thanh Tố sau lưng hắn, bây giờ đang phụ trách thống kê quản lý tất cả tài nguyên.

Sau khi đã tổng hợp thống kê tất cả tài nguyên, nàng đã nói ra lo lắng về chuyện sau này.

Bình Luận (0)
Comment