“Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu*, bây giờ côn đồ Hồng Cân gây ra rất nhiều bình dân bị giết hại, nhu cầu lương thực cũng sẽ ít hơn trước đó rất nhiều. Mặc dù vô cùng tàn khốc, nhưng ít người, thì lương thực tồn dư lại cũng có thể chèo chống càng lâu. Dù sao thì miệng ăn cũng ít đi.”
*Trời đất tàn ác, đối xử với vạn vật như là chó rơm.
Trương Vinh Phương xoay người, nhìn về phía Thanh Tố.
“Điều chúng ta cần làm, là mau chóng ổn định được một khoảng ruộng đồng có thể trồng trọt, tự cung tự cấp.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Thanh Tố gật đầu, “Nhưng trong vùng núi xung quanh đây có sương độc khí độc tràn ngập, độc trùng lại đông đảo, không thích hợp để trồng trọt, chỉ có thể thử ở chỗ xa xôi hơn.”
“Những chuyện này sẽ giao cho ngươi làm, trong thời gian ngắn không cần phải vội, chỉ cần bắt đầu là được.” Trương Vinh Phương gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi đến đây.” Hắn vẫy tay với đối phương.
Vẻ mặt Thanh Tố khẽ giật mình, lập tức ý thức được gì đó, cắn răng, đi về phía trước.
“Đại nhân.”
“Đừng sợ.”
Trương Vinh Phương nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào ấn đường của nàng.
Đầu ngón tay hắn rạch một cái, lập tức vạch ấn đường của nàng ra một lỗ hổng nhỏ, sau đó từng giọt từng giọt máu tươi chảy ra, thấm vào trong cơ thể.
Đối với dòng chính của mình, đương nhiên Trương Vinh Phương sẽ không chỉ cung cấp một giọt máu, mà là thay máu toàn thân.
Vốn dĩ Thanh Tố đang ở thời kì trẻ trung khỏe mạnh, đổi máu khiến nàng cũng không có thay đổi quá lớn.
Chỉ là nàng cảm giác tinh lực trong cơ thể trở nên dồi dào hơn.
Nhưng nàng đã từng gặp những cao thủ Siêu Phẩm của Nhân Tiên quan là dạng gì, trong lòng cũng lúc này hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Mấy phút sau, tất cả kết thúc, nàng nhanh chóng quỳ một chân trên đất đối mặt với Trương Vinh Phương.
“Tạ đại nhân tái tạo!”
Nàng mới quỳ xuống, cảm xúc thôi thúc muốn hút máu uống máu mãnh liệt đã dâng lên trong lòng nàng, khiến nàng không tự chủ được mà nhúc nhích môi.
Cảm giác này giống như là khát nước muốn uống nước, tự nhiên mà vô cùng mãnh liệt.
“Đừng sợ. Đi tìm vài vật sống bổ sung chút máu là được.” Trương Vinh Phương nhẹ giọng an ủi.
“Vâng.” Thần sắc Thanh Tố bình tĩnh. “Bên phía Đinh Du có rất nhiều, lát nữa thuộc hạ đi qua một chuyến là được.”
“Có rất nhiều? Nghĩa là gì?” Trương Vinh Phương sửng sốt, tiểu tử này sẽ không phạm sai lầm đấy chứ? Nuôi dưỡng người sống dự trữ à?
“A, bây giờ mỗi ngày hắn đều chăn trâu, nuôi gà trên núi, còn nhận thầu vườn thực phẩm, cho rất nhiều heo ăn, còn dẫn chút nước trong dòng suối của khe núi qua đó.” Thanh Tố trả lời.
“Tiểu tử này….” Trương Vinh Phương không phản bác được: “Bỏ đi, ngươi đi xuống đi, tự xử lý tốt rồi lại đến gặp ta.”
“Vâng.” Thanh Tố nhanh chóng đi theo thềm đá xuống dưới.
Trên bình đài chỉ còn lại một mình Trương Vinh Phương.
Hắn than nhẹ, nhìn chữ ‘Tiên’ to lớn dưới chân, nhón chân đi nhẹ, người hắn bỗng như một con chim lớn, nhảy lên ra khỏi bình đài, rơi xuống hẻm núi phía dưới.
Nền tảng này được hắn đặt tên là Thăng Tiên đài, cách mặt đất chừng hơn hai trăm mét.
Đôi cánh bằng da đeo phía sau Trương Vinh Phương được mở ra, nhẹ nhàng xoay quanh lướt đi, không bao lâu sau đã vững vàng rơi xuống đất.
Hắn thu cánh, thân hình hắn lóe lên liên tục, vòng qua bãi đá lớn trong hẻm núi, đi vào địa lao đang được xây dựng một nửa.
Địa lao nằm hơn phân nửa dưới đất, mặt đất chỉ có một lối vào cùng loại với sơn động.
Hai bên cửa vào có người phòng giữ.
Nhìn thấy Trương Vinh Phương, hai người im ắng hành lễ, sau đó cho qua.
Trương Vinh Phương không nói chuyện, thân hình lóe lên vào động, đi thẳng một đường xuống dưới, không bao lâu sau đã đến một địa quật âm u được bó đuốc chiếu sáng.
Địa lao này được cải tạo từ địa quật tự nhiên mà thành.
Lúc này trong một gian phòng giam đang có một người bị từng hàng song sắt giam giữ ở tít trong chỗ sâu.
Bên ngoài trên ghế bằng đá của phòng giam có một đạo nhân khoanh chân ngồi, chính là Hồng Hiển.
Khí sắc Hồng Hiển hiện giờ lại khác vài ngày trước, một loại khí thế rõ ràng nhàn nhạt lan ra từ trên người hắn.
Trong Ám Quang Thị Giác, cơ thể thể chất lão giả này cũng có thay đổi mới.
Khí huyết càng nhanh, trái tim càng mạnh mẽ hơn, hơi thở cũng càng dài hơn. Đây là Tự Cường Chi Tâm ngưng tụ được, tinh khí thần xảy ra dấu hiệu thay đổi, xem ra là muốn đột phá Tông Sư.
Trong lòng Trương Vinh Phương phán đoán.
“Người thế nào rồi?” Hắn lên tiếng hỏi.
“Quán chủ.” Hồng Hiển đạo nhân vội vàng đứng dậy. “Không có ý thức gì cả, chỉ cần không tới gần công kích hắn, thì cứ như một người gỗ, không hề nhúc nhích.”
Hắn nhìn về phía lão giả họ Hồ trong địa lao.
Người kia chính là Tông Sư Bái Thần trước đó đã bị Trương Vinh Phương hút máu, sau đó chết một lần.
Hiện giờ đã cách trận kịch chiến trước đó ba ngày.