“Ba ngày nay đều như vậy, không có bất cứ động tĩnh gì?” Trương Vinh Phương dò hỏi.
“Đúng thế. Có vẻ như đã hoàn toàn mất đi ý thức của con người.” Hồng Hiển đạo nhân trả lời.
Hắn cầm lấy một quyển sách, đưa cho Trương Vinh Phương. Tất cả chữ trên đó đều là ghi chép lại nhất cử nhất động trong mấy ngày nay của lão giả họ Hồ.
Trương Vinh Phương lật ra xem, không bài tiết, không hoạt động, không nói lời gì, thậm chí ngay cả vị trí đứng ban đầu cũng không thay đổi. Con mắt cũng không chớp.
Hắn trầm ngâm, buông sổ, trong lòng có cân nhắc.
Hắn đi đến trước nhà tù, cẩn thận nhìn đến lão giả kia.
Trước nay hắn đều hút máu xong thì dùng một chưởng đánh chết, thường thường lúc này võ giả Bái Thần đã bị giết chết đều có thể trúng một kích là mất mạng. Khắp nơi toàn thân đều là sơ hở trí mạng, không khác người bình thường là bao.
Nhưng hắn rất ít khi tự hỏi vì sao.
Vì sao sau khi những người Bái Thần bị hút máu, lại mất đi năng lực khôi phục lần nữa?
Máu người, rốt cuộc chiếm vị trí nào ở bên trong thân thể của bọn họ?
Thứ hắn hút vào thật sự chỉ là máu người thôi sao? Mà không phải bao gồm cả cái khác?
Răng rắc, cửa phòng giam bị mở ra, một mình Trương Vinh Phương bước vào, tới gần lão giả.
Vào lúc hắn bước vào phạm vi ba mét, rõ ràng lão giả đã có phản ứng.
Bạch!
Lão ta chợt đưa tay, vươn một chưởng đánh qua hướng Trương Vinh Phương.
Chưởng này hơi có kết cấu, hình như là phát động theo chiêu thức võ công cố định nào đó.
Nhưng bị Trương Vinh Phương né đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng giam, lão giả không ngừng ra tay nhanh như chớp, toàn lực tấn công, không giữ lại chút nào.
Nhưng mọi đòn tấn công của lão ta đều bị Trương Vinh Phương né tránh một cách hoàn hảo.
Chênh lệch tiên cơ ngăn địch giữa hai người khá lớn. Hơn nữa lão giả hình như đã mất đi ý thức, ra chiêu càng thêm cứng nhắc. Dễ dàng bị phán đoán hơn.
Sau khi quan sát một lúc, Trương Vinh Phương xác định đối phương đã không còn ý thức nữa.
Lúc này, hắn duỗi một ngón tay ra, tính toán quỹ tích chiêu số, bất ngờ đâm mạnh một cái vào mi tâm đối phương.
Xì.
Một giọt máu tươi rót vào vết thương giữa mi tâm của lão giả.
Điều mà Trương Vinh Phương không ngờ đến là giọt máu kia vừa mới đi vào liền lập tức bốc ra từng tia khói trắng giống như axit mạnh ăn mòn máu thịt.
Lão giả lập tức bất động, sợi bạc giữa mi tâm bắt đầu phun trào, như thể bị cái gì đó kích thích.
Một lượng lớn sợi bạc điên cuồng tuôn ra từ vết thương giữa mi tâm, bao lấy giọt máu thành một quả cầu nhỏ, kịch liệt co rút lại.
Trong tiếng xì xì, càng nhiều khói trắng nồng đậm phun ra từ quả cầu linh tuyến, sau đó quả cầu tản ra, hóa thành vô số linh tuyến, chui trở lại thân thể lão giả.
Tất cả mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu. Như thể không có gì xảy ra.
Và giọt máu ban nãy kia đã hoàn toàn biến mất, không còn chút tung tích.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Vinh Phương lui về phía sau mấy bước, trong lòng có chút hiểu rõ.
Vừa rồi, hắn cảm thấy giọt máu mình rút ra đang bị một loại lực lượng nào đó giống như một ngọn lửa đốt cháy điên cuồng.
Cảm giác này chỉ kéo dài vài giây, giọt máu liền biến mất, hắn cũng mất liên hệ.
“Vậy... Nếu nhiều hơn nữa thì sao?”
Nghĩ đến đây, Trương Vinh Phương chợt nghiêng người lao về phía trước, song chưởng như như chớp chạm lướt qua tứ chi của lão giả.
Tiên cơ ngăn địch bị áp chế, lão giả cố gắng ngăn cản, nhưng không có tác dụng gì, tất cả ngăn cản của lão ta đều bị nhìn thấu và tránh đi.
Sau mấy tiếng xương gãy liên tiếp.
Quả nhiên, lão giả ngã xuống đất không dậy nổi, thương thế không còn mau chóng khép lại khôi phục nữa, giống như sau khi người mất máu, năng lực tự chữa lành của lão ta cũng yếu đi rất nhiều.
Trương Vinh Phương không chút do dự, lại đưa tay ép máu tươi ra, đánh vào ngực lão giả, rót vào vết thương của đối phương.
Xì xì!
Lần này một đám khói trắng lớn bốc lên.
Giống như đổ nước vào chảo dầu.
Ầm một tiếng, vô số linh tuyến màu bạc ở chỗ ngực của lão ta bị hắn rót máu vào điên cuồng lao ra, muốn công kích bàn tay Trương Vinh Phương.
Nhưng chúng nó mới xuất hiện liền bị máu tươi nhỏ xuống dính đầy.
Trong nháy mắt, một số lượng lớn linh tuyến bắt đầu chuyển sang màu đen, trở nên nhỏ hơn, co lại.
Và máu tươi cũng nhanh chóng hóa thành khói trắng, bốc hơi lên, biến mất.
Khuôn mặt Trương Vinh Phương không có biểu cảm gì, bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tốc độ tạo máu trong cơ thể hắn bây giờ vượt xa người thường, chút máu này đối với hắn chẳng là gì, quan trọng là chuyện phát sinh lúc này vượt quá dự liệu của hắn.
Máu của hắn.
Vậy mà lại giống như là kịch độc đối với linh tuyến!?
Hồng Hiển đạo nhân bên ngoài phòng giam lúc này cũng đến gần, chấn động nhìn cảnh tượng trước mắt.