Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1298 - Chương 1298 - Binh Tai (6)

Chương 1298 - Binh tai (6)
Chương 1298 - Binh tai (6)

Nhưng vừa đáp xuống đất, ánh mắt ông khẽ lóe lên, một trận choáng váng kịch liệt xẹt qua trong đầu, suýt chút nữa không đứng vững.

Nhưng không ai để ý đến, mà cho dù có để ý, cũng không ai sẽ tin rằng thiên hạ đệ nhất cao thủ, người đứng đầu đạo môn, chưởng giáo Đại Đạo Giáo Nhạc Đức Văn lại suýt chút nữa mất thăng bằng khi đáp xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn về phía bờ sông xa xa, trong mắt Nhạc Đức Văn lóe lên tia hiểu rõ.

“Tính toán tốt ghê, đến thật là đúng lúc.”

Sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác khi ông bị hắc thủ ám toán, bên trong điện Địa Mẫu ngăn cách tất cả mọi thứ, một mình tử chiến với tử thể hai đại Thần Phật tập kích bất ngờ.

Bây giờ ông còn bị hai tử thể Thần Phật dây dưa, nhưng lại không thể không ra tay áp chế cục diện.

Lần này chỉ sợ thật sự phiền phức.

Khe núi Nguyện Nữ - Thăng Tiên đài.

Trương Vinh Phương lại về tới đây, đón gió núi, đi bước một đạp lên bậc thang.

Cũng thấy một bóng người áo trắng đang chậm rãi di chuyển, quay ngoặt, tập luyện phù pháp ở trên bình đài.

“Ngày hôm nay sao lại chăm chỉ vậy?” Hắn cười bước qua bậc thang cuối cùng, nhìn đối phương.

Bóng người áo trắng chậm rãi thu thế, dừng lại, chính là Thường Ngọc Thanh trước kia từng tới một lần.

Không thể không nói nữ tử này bất luận là dáng người hay là khí chất, đều là nổi bật trong số những người quanh Trương Vinh Phương, cũng chỉ có Trương Chân Hải luận tư thái tư sắc là có thể so sánh với nàng.

“Lão sư, Đinh Du bảo ta mang ít đồ vật qua cho ngài, lúc đang đợi ngài thì tiện thể tập luyện chiêu số cơ sở ngài dạy trước đây.” Thường Ngọc Thanh tiến lên vài bước, cúi đầu cung kính nói.

“Mang vật gì vậy?” Tâm trạng Trương Vinh Phương không tệ, theo thời gian trôi qua, mắt thấy trị số sinh mệnh của hắn càng tiếp cận ba trăm, trong lòng đương nhiên cũng càng thêm chờ mong.

Thế nên bình thường tâm trạng cũng biến tốt hơn.

“Là cái này.” Thường Ngọc Thanh đi tới một bên, xốc miếng vải đen che đậy trên một cái lồng sắt trong góc phòng lên.

Ba con heo con màu đen trong đó đồng thời ngẩng đầu, cùng nhìn Trương Vinh Phương.

Trên đỉnh đầu của ba con heo đều dùng thuốc màu đỏ vẽ nên ba đóa hoa.

“Đinh sư đệ nói, đây là nhóm lợn được thu hoạch đầu tiên, thế nên đặc biệt chọn ra ba con đưa tới. Hoa trên đầu có ngụ ý, mong lão sư sớm ngày có thể tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên.”

“...”

Tam hoa? Trương Vinh Phương nhìn hoa trên đỉnh đầu heo đen.

Tụ đỉnh? Tụ đỉnh?

Trong lòng hắn không còn lời nào có thể nói.

Từ sau khi tiểu tử Đinh Du trở về từ Ngũ Đỉnh phái, vẫn trở nên có chút không đúng lắm.

Hiện tại xem ra không phải là ảo giác.

“Tấm lòng đó ta nhận được, ngươi đưa ba con heo này đi đi, giết làm đồ ăn cho mọi người.” Hắn bất đắc dĩ khoát tay.

“Vâng.” Khuôn mặt dưới khăn che của Thường Ngọc Thanh cũng cười khẽ.

“Đúng rồi, lão sư, gần đây đệ tử phát hiện, nhiều đạo nhân Nhân Tiên quan trong thung lũng có chút không đúng. Không ít người trong đó có chút không kiêng nể gì cả.” Thường Ngọc Thanh nhẹ giọng nhắc nhở.

“Đây chính là nhân tính khác nhau, bước trên tiên đạo thì gặp tâm ma cũng khác nhau.” Trương Vinh Phương bình tĩnh nói: “Sinh cơ là linh khí, cũng là mê hoặc, càng sinh ra tâm ma.”

“Tâm ma sao?” Thường Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ.

Gần đây, theo thời gian trôi qua, mặc dù càng ngày càng tới gần thời gian nàng phát bệnh nhưng nàng nhìn thấy nhiều đạo nhân trong Nhân Tiên quan, trong lòng trái lại không có cấp bách như trước.

“Nếu không thể hiểu, vậy thì đi xung quanh nhiều chút.” Trương Vinh Phương trả lời.

Đệ tử này có ngộ tính cực cao, trừ thể chất yếu chút ra, còn lại gần như là năng lực học tập mạnh nhất trong số những người hắn đã gặp.

Lúc trước hắn truyền thụ võ học Đại Đạo Giáo, hôm nay trong nửa tháng ngắn ngủi đã bị nàng luyện được bảy tám phần, toàn bộ Nhập Môn.

Loại ngộ tính này, quả là đáng sợ.

Nhưng càng là như thế, hắn càng cẩn thận với nàng hơn. Thiên tài như vậy, một khi bước trên võ đạo liền như tên lửa không thể ngăn trở, một bước lên trời.

Đến lúc đó trái lại không dễ mài như bây giờ.

Võ đạo đến hậu kỳ, tất nhiên muốn liên quan đến phương diện tinh thần ý chí.

Cùng với sau này bị chèn ép mài giũa giáo dục ở bên ngoài, không bằng hắn tận lực làm xong công tác chuẩn bị ở chỗ này trước.

“Đệ tử đã hơi hiểu!” Thường Ngọc Thanh khẽ gật đầu.

“Hiểu là tốt rồi.” Trương Vinh Phương lại đơn giản hỏi thăm vài câu về vấn đề khi tập luyện võ công.

Câu trả lời hắn nhận được là không cần giải thích thêm.

Tất cả nghi hoặc chỗ khó, đối với Thường Ngọc Thanh đều không có chút ý nghĩa nào. Chính nàng hơi cân nhắc lại là có thể hiểu rõ, chỉ có một chút về mặt kinh nghiệm là cần bổ sung.

Sau khi chỉ điểm Thường Ngọc Thanh xong, Trương Vinh Phương rời khỏi Thăng Tiên đài, dạo quanh trong khe núi Nguyện Nữ một vòng, phần lớn người thế mà lại đều không ở đây.

Bình Luận (0)
Comment