Tất cả huyết duệ sau khi được chuyển hóa, chỉ có số ít người ở lại khe sâu ẩn cư tu hành. Những người còn lại đều đi ra ngoài cả.
Trương Vinh Phương cũng không bất ngờ. Nếu hắn là những cao thủ huyết duệ này, chỉ sợ cũng phải chủ động xa cách nơi này.
Dù sao nhóm cao thủ này không một ai sẽ thích ở bên cạnh một người bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể cân nhắc sự sống chết của mình.
Rời khỏi khe sâu, hắn đi thẳng hướng phía phủ Vu Sơn.
Theo quan đạo chạy thẳng một đường.
Chạy được một nửa, ở mặt đường phía trước, trên mặt tuyết vẫn chưa hoàn toàn hòa tan hết đang có một đội linh quân cưỡi ngựa chậm rãi tuần tra qua đây.
Trương Vinh Phương không có ý định gặp mặt với những người này, đang muốn đi vòng qua họ.
Bỗng nghe thấy đoàn người nơi xa vừa tuần tra vừa nói chuyện phiếm.
“... Biết ngay là giả mà. Cái gì mà Đạo Tử Nhân Tiên quan, nói cứ như thật ấy.”
“Ta tận mắt nhìn thấy, đám đạo nhân kia chỉ là hai người đi ra đã giết hết một đội côn đồ Hồng Cân phụ cận, một tên cũng không để lại. Có người ở xa muốn tới gần hỏi, nhưng bị khung cảnh máu tanh hù dọa, không dám lại gần một bước.” Tên còn lại nghiêm túc giải thích.
“Cái này ta cũng nghe nói.” Tên thứ ba khẽ gật đầu: “Gần đây xung quanh có người đồn, nói côn đồ Hồng Cân chọc tới một tông môn võ đạo ẩn cư rừng núi, tên là Nhân Tiên quan. Nói là bên trong toàn một đám tà tu kinh khủng giết người không chớp mắt.”
“Ta cũng có nghe qua, bọn họ tự xưng người tu tiên, nhưng xem hành động của bọn họ đi, tàn nhẫn hiếu sát, có người nói lại còn cắn nuốt máu tươi nữa. Đạo nhân thế này, thì tu cái tiên gì? Sợ không phải là tu tà tiên đi?”
“Bất kể như thế nào, Nhân Tiên quan giúp chúng ta giảm bớt áp lực rất lớn, điểm ấy mặc kệ bọn họ là chính hay là tà, chung quy là chuyện tốt.”
“Ai biết có phải bọn họ xem thời thế đại loạn, đi ra tùy ý bắt giết đánh cướp không chứ?”
“Nếu không như vậy, côn đồ Hồng Cân xung quanh đi đâu rồi? Chẳng lẽ đều bị Thiên Lang giết à?” Người nói câu này rõ ràng là một người Linh.
Linh Phi giáo trong tín ngưỡng của người Linh, rất thích so sánh phái nam anh hùng trong tộc đàn với Thiên Lang, so sánh phái nữ với Bạch Lộc.
“Ý tứ của phía trên là, nếu đối phương không có trêu chọc chúng ta thì mặc kệ. Hiện tại thế đạo này, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
“Ha, tà phái bực này, trong thành đã truyền đi khắp nơi rồi, có người còn chứng kiến đạo nhân của Nhân Tiên quan trực tiếp hút máu người, vô cùng tà ác!
Cũng do lúc này mặt trên chưa hòa hoãn lại, nếu như đợi thêm hồi nữa, nhất định sẽ phái binh thắt cổ cho coi.”
“Nói cẩn thận.”
Nghe đến đó, Trương Vinh Phương đại khái có nắm chắc tâm lý đối với sự khuếch tán của huyết duệ.
Hắn triển khai thân hình, đi vòng qua từ một bên, chạy về phía phủ Vu Sơn.
Không bao lâu sau, một tòa thành lớn chậm rãi hiện lên ở phía cuối phạm vi nhìn.
Mới tới gần, hắn đã thấy xung quanh thành trì cách một đoạn đều bố trí tháp canh.
Trên tháp canh xa xa có người thấy hắn tới gần, cũng không bất ngờ, xác định trên người hắn không có cột khăn đỏ liền không để ý tới.
Trương Vinh Phương giảm tốc độ, chạy về phía trước giống như lưu dân bình thường.
Rất nhanh đã thấy trước cửa thành chen chúc lượng lớn lưu dân.
Một đám bọn họ xếp thành hàng dài, đang đợi kiểm tra rồi vào thành.
Trương Vinh Phương cũng xếp hàng đến cuối cùng nhất, chờ đợi vào thành. Chính vào lúc này, vẻ mặt hắn bỗng khẽ động, ngẩng đầu nhìn sang bên phải.
Chỉ thấy một đội hảo thủ binh giáp ăn mặc hoàn toàn khác với người bản địa Vu Sơn đang đều bước tiến vào từ cửa nhỏ bên phải của cửa thành.
Trong đoàn người này có một người dường như đã bái thần, thân thể khác hẳn với người thường.
Xem cách mặc giáp trụ của hắn ta, cũng không phải phong cách bên mẫu quốc Đại Linh.
Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn đoàn người này vào thành, vẫn giống như người bình thường, xếp hàng chờ đợi kiểm tra.
Rất nhanh, hắn dựa vào lệnh bài tỷ tỷ cho hắn trước đây vào thành, đi thẳng hướng phía phủ Mộc Xích.
*
*
*
Trong nha phủ Vu Sơn.
Lúc này đội võ nhân binh giáp mới vừa vào thành đang sĩ khí hiên ngang tiến vào phủ nha dưới sự bảo vệ của mười mấy Linh quân, nhìn quét đám quan viên đã chờ đợi nghênh đón từ lâu.
Một người dẫn đầu trong đó có sắc mặt trắng bợt, cằm không râu, ánh mắt âm nhu hung lệ.
“Bản quan chính là Hậu Bổ sứ nội chính dưới trướng Mộc Lê Vương, Trần Ngạn. Hiện giờ côn đồ xung quanh Vu Sơn đều đã bị quân ta quét sạch, đất trời trong sáng. Mà để báo đáp lại, các ngươi cũng nên bày tỏ chút lòng biết ơn thật tốt đi chứ nhỉ.”
Hắn ta nhìn một đống tài vật trưng bày trên đất trống.
“Thời điểm này muốn những thứ vàng bạc này để làm gì? Lương thảo đâu?”