Vài ngày sau.
Thiên Thành Cung.
Dưới tượng thần Thiên Tôn cao to hiền hòa.
Nhạc Đức Văn một mình ngồi xếp bằng cúi đầu, niệm tụng kinh văn, thần sắc thành kính mà chuyên chú.
Ông mặc áo lộ ngực, ở giữa ngực có một cái chưởng ấn, vân tay hiện ra rõ ràng, sâu đến một đốt ngón tay.
Chính là bị thương lúc giao thủ với Khoa Tây Ốc trước kia.
“Chưởng giáo.” Chỗ cửa đại điện, một đạo nhân tóc bạc chậm rãi tiến vào, khom mình hành lễ.
“Ngọc Hư Cung chủ đã dẫn người khởi hành, trở về Tình Xuyên.”
Âm thanh chậm rãi quanh quẩn trong đại điện, biến yếu, biến mất.
Nhạc Đức Văn mặt không đổi sắc, hai mắt vẫn nhắm chặt, dường như hoàn toàn không có nghe được câu này.
Chờ trong chốc lát, lão đạo chậm rãi lui xuống, rời khỏi.
Trong đại điện quay về bình tĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời bên ngoài cũng dần dần từ sáng chuyển sang tối.
Đang lúc hoàng hôn, xa xa bên ngoài đại điện truyền đến tiếng trống chiều.
Nhạc Đức Văn hơi giương đôi mắt, trong mắt một màu bạc, mơ hồ có tơ mỏng màu đen lưu động ở trong đó như cá bơi.
Hai tử thể Địa Mẫu Thần, cộng thêm ám toán đánh lén, trong loại hoàn cảnh cắt đứt hết thảy như ở điện Địa Mẫu, mạnh mẽ xâm nhập vào trong cơ thể ông.
Cho dù sau đó ông lao ra điện Địa Mẫu, cũng đã muộn rồi.
Lúc đó không có Nguyệt Thần tiếp ứng, dẫn đến cơ thể bị hao tổn, thực lực giảm mạnh. Hôm nay trong ý chí tinh thần cũng lưu lại ấn ký Địa Mẫu Thần, cho dù mượn uy thế Thiên Tôn để khu trục, cũng cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể hoàn thành.
Mà bây giờ, ông thiếu nhất chính là thời gian
“Môn chủ, không biết ngài tĩnh dưỡng thế nào rồi? Sau trận chiến trước đó, tình huống trong môn thật sự có chút không ổn, không ít cao thủ đều mượn danh nghĩa sưu tầm bảo dược cho ngài, lặng yên ẩn lui. Người đã đi hơn nửa.”
Trong đại điện lại hiện lên một bóng người đầy đặn.
Đeo trên mặt mặt nạ thuần kim, trên đầu đội vòng hoa được bện từ ngân tuyến, mặc bộ váy dài thuần trắng, tinh thuần không tạp chất, chính là một Linh Tướng khác của Cảm Ứng môn -- Nguyệt Hậu.
“Không sao, tùy bọn họ.” Giọng Nhạc Đức Văn khô khốc, cũng không quay đầu lại, vẫn nhắm mắt tiếp tục quỳ lạy trước tượng thần Thiên Tôn.
“Hiện giờ lòng người thay đổi, chúng ta đều có thể nhìn ra, môn chủ ngài là bởi vì còn có kiềm chế, dẫn đến thực lực không thể triệt để phát huy, thế nên mới thất lợi.
Đáng hận hôm nay trong môn từ lâu đã không còn lực ngưng tụ như năm ấy, đại đa số đều là thấy tình thế không ổn liền xoay người rời đi.”
Nguyệt Hậu chậm rãi tới gần, trong giọng nói lộ ra ý căm phẫn nhè nhẹ.
“Nếu môn chủ có điều cần, để ta đến tạm thời chủ trì cục diện được không?”
“... Không sao. Ta sẽ khôi phục nhanh thôi.” Nhạc Đức Văn trả lời.
“Thế nhưng sợ thời gian càng kéo dài, thực lực của Mộc Lê Vương bành trướng quá nhiều, không thể ngăn cản được.” Nguyệt Hậu nói khẽ, cách Nhạc Đức Văn chỉ khoảng chừng mười mét.
“Ngươi nên dừng lại.” Nhạc Đức Văn nói.
“Vì sao? Môn chủ một mình ứng đối, một cây khó chống, tại hạ cũng nguyện ý giúp một tay.” Giọng Nguyệt Hậu êm dịu: “Lẽ nào môn chủ đang lo lắng ta? Thế nhưng hiện nay đến cả Ngọc Hư cung chủ cũng rời bỏ ngươi, trong đồng đạo, Chân Nhất Tây tông không thể tin, chỉ có Cảm Ứng môn ta…”
“Ta nói dừng lại!!” Bất chợt Nhạc Đức Văn hét lên.
Thanh âm ầm ầm như tiếng sấm, đè nén không khí vỡ ra một vòng gợn sóng xung kích, hung hăng đánh vào người Nguyệt Hậu.
Trong nháy mắt tia sáng vặn vẹo, khí lưu cuồn cuộn, tiếng gió rít gào, thổi cho nhiều vật bày biện trong đại điện đều tán loạn rơi xuống, lắc lư không ngớt.
Nguyệt Hậu cách phía sau Nhạc Đức Văn chỉ còn năm mét.
Nhưng bước chân nàng cũng rốt cuộc ngừng lại.
Sóng gợn khí lưu cường hãn đụng trên người nàng, tự nhiên tản ra, chỉ là khiến nàng khẽ run lên.
Nàng nhìn phía sau lưng Nhạc Đức Văn.
Bỗng mỉm cười.
“Nếu môn chủ không tin ta, vậy coi như ta tự mình đa tình là được.” Mũi chân điểm một cái, Nguyệt Hậu mềm mại từ từ bay ra, đảo mắt đã biến mất ở ngoài cửa điện, dung nhập vào bầu trời đêm.
Lưu lại Nhạc Đức Văn một thân một mình, quỳ gối trước tượng thần.
Lúc hưng thịnh cao thủ nhiều như mây, thanh thế như mưa.
Nhưng hơi chút yếu thế, liền cây đổ bầy khỉ tan. Giờ này khắc này, ông mới chợt phát giác, thì ra bên cạnh mình, không có bất kỳ người nào có thể nâng đỡ lẫn nhau.
Giống như rất nhiều năm trước, ông là một mình.
Hôm nay, ông vẫn là một mình.
“Có điều một mình thì đã sao!? Ta còn có Càn Khôn, chỉ cần hắn còn ở, Đại Đạo Giáo vẫn còn có hi vọng! Hôm nay chẳng qua là mưa gió nhất thời.”
Vừa nghĩ tới thiên phú kinh khủng của đồ đệ Trương Vinh Phương, áp lực trong lòng Nhạc Đức Văn giảm đi rất nhiều.
Mặc kệ hiện tại gian nan cỡ nào, mặc kệ người xung quanh nghịch phản, không đáng tín nhiệm ra sao.