Ông còn có Vinh Phương!
Hiện tại đỡ một lát, đến lúc đó chờ Vinh Phương Bái Thần, hai người thầy trò bọn họ tung hoành thiên hạ, quét ngang tất cả! Nhất định có thể xác lập hai trăm năm huy hoàng cho Đại Đạo Giáo!
Nghĩ tới đây, trong lòng ông quay về bình tĩnh, nhắm hai mắt, lại tiến vào không gian ý thức.
*
*
*
Đêm khuya.
Bóng cây lay động, chiếu rọi trên bàn sách trước cửa sổ, giống bóng ma dương nanh múa vuốt, không tiếng động dữ tợn.
Bên trong phủ Mộc Xích, trong phòng ngủ ở một tiểu viện rộng rãi.
Trương Vinh Phương nhắm mắt nằm ngửa ở trên giường, hô hấp đều đều bình thản, đang say ngủ.
Phù.
Bỗng một cơn gió nhẹ gợi lên cửa sổ, két một cái, chậm rãi thổi mở ra cửa sổ khép nửa.
Xa xa trên mặt đường truyền đến tiếng báo canh choang choang của phu canh.
“Trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa.”
“Giờ tý canh ba, bình an vô sự.”
Vụt.
Trương Vinh Phương trên giường chợt mở mắt ra.
“Đã đến giờ.”
Hắn ngồi dậy, không có chút ánh đèn, cứ như vậy lẳng lặng hít thở một hồi, điều chỉnh trạng thái.
Tiếng phu canh ngoài cửa sổ từ từ đi xa, dừng lại, lại bay tới từ nơi càng xa hơn.
Trong viện ngoài cửa có côn trùng không biết tên phát ra tiếng kêu. Một lát lại một lát, an tĩnh mà bình thản.
Trương Vinh Phương bước xuống giường, hơi chớp mắt, nhìn thanh thuộc tính hiện lên.
Mặt trên rõ ràng cho thấy, vừa lấy được một điểm thuộc tính tự do mới.
[ Trương Vinh Phương -- sinh mệnh 294-294. ]
[ Thuộc tính có thể sử dụng: 6. ]
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng tích lũy đủ thuộc tính.
Trong lòng hắn chậm rãi dâng lên chờ mong.
Đi tới cửa trước, không tiếng động kéo cửa ra, mũi chân điểm một cái, người đã bay ra ngoài phóng qua tường vây.
Đảo mắt ra khỏi phủ Mộc Xích, bay nhanh trên mặt đường ban đêm.
Mười mấy giây sau.
Bên tường thành phủ Vu Sơn, một bóng người bay ra, giống con ưng khổng lồ lướt đi lao xuống, bay ra hơn trăm mét rơi xuống đất.
Một đường ngựa không dừng vó, Trương Vinh Phương đi thẳng đến khe núi Nguyện Nữ.
Lấy tốc độ nhanh nhất lúc này của hắn, chỉ cần thêm vài phút nữa là trở lại khe sâu.
Trong khe sâu buổi tối dâng lên sương trắng, phân cách nội ngoại thành hai thế giới.
Đứng ở trong sương mù, Trương Vinh Phương không có đi nơi dừng chân của Nhân Tiên quan. Trong toàn bộ khe núi Nguyện Nữ, Nhân Tiên quan chỉ chiếm cứ một phần khu vực nhỏ, những khu vực này đều là chỗ trước kia xác minh không có sương mù.
Mà phần lớn khu vực trong khe sâu, buổi tối sáng sớm đều sẽ có khói độc.
Nói thật, trước đây Trương Vinh Phương tới nơi này, vẫn chưa phát hiện ra nơi không có khói độc bao phủ.
Ngược lại lần này qua đây lại dễ dàng phát hiện những địa phương này.
Hắn có lý do tin tưởng, đây là Nguyện Nữ đang âm thầm phối hợp hắn, phụ trợ hắn.
Giống như Huyết Thần lúc trước.
Lúc này vừa bước vào sương mù, Trương Vinh Phương không có ngừng lại, như trước một đường thẳng tắp đi phía trước.
Hắn có thể cảm giác được, trong nụ hoa huyết liên thứ hai sau lưng, đường vân huyết mạch thuộc về Nguyện Nữ đang hơi nhảy lên, giống như đang chỉ dẫn cho hắn cái gì, cũng giống như đang hô ứng cái gì.
“Xem ra ngươi cũng phát hiện sao?” Trương Vinh Phương nhẹ giọng nói.
Rõ ràng trong sương mù xung quanh khói trắng không có một bóng người, chỉ có hắn một thân một mình. Nhưng hắn lại giống như chắc chắc sẽ có ai nghe được.
Sự tồn tại như thần phật rất kỳ diệu.
Chúng nó giống như có ý thức của mình, rồi lại giống như không giống nhân loại, chỉ làm việc theo quy luật cố định.
Có đôi khi có thể giao lưu, có đôi khi lại giống như không có chút tình cảm nào, không ý thức chút nào, cứng nhắc mà hờ hững.
Theo lời của hắn, sương trắng trước mặt chậm rãi tản ra, lộ ra một dòng suối nhỏ an tĩnh.
Bên bờ suối nước là bãi cỏ xanh tươi mơn mởn.
Bãi cỏ rộng rãi bằng phẳng, giống như có người cẩn thận tu bổ.
Trên đó dựng một căn phòng gỗ màu nâu.
Phòng nhỏ trống trải, cửa gỗ mở rộng, dường như đang hoan nghênh hắn đến.
Trương Vinh Phương mỉm cười, mắt nhìn cảnh báo trực giác trên thanh thuộc tính, mặt trên không có bất kỳ nhắc nhở, cũng yên tâm đi ra phía trước.
Nhưng hắn vẫn không có vào nhà, mà là khoanh chân ngồi xuống ngay bên ngoài nhà gỗ.
“Ở đây không sai biệt lắm. Lại nói tiếp, lần trước Huyết Thần giao thủ với ngươi, hình như cũng là ở chỗ này.”
Không có người trả lời, chỉ có giọng của Trương Vinh Phương một thân một mình phiêu tán xung quanh.
Không ai trả lời, hắn cũng không để bụng, chỉ là bình tĩnh ngửa đầu nhìn lên bầu trời, đỉnh đầu trắng lóa như tuyết, bị sương mù bao phủ.
“'Bắt đầu.” Hắn cúi đầu, trong nháy mắt ấn vào dấu cộng đằng sau sinh mệnh.
Vụt.
Tất cả sáu điểm thuộc tính đều thêm ở sinh mệnh. Trị số sinh mệnh từ 294 nhảy một phát đến 300.
Tất cả bình tĩnh lại, không có bất kỳ biến hóa nào.