Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1308 - Chương 1308 - Nguyện Nữ (6)

Chương 1308 - Nguyện Nữ (6)
Chương 1308 - Nguyện Nữ (6)

Trương Vinh Phương không hề nhúc nhích, vẫn lẳng lặng cùng đợi.

Dòng nước suối cuồn cuộn, sương mù chậm rãi tràn ngập tản ra, gió nhẹ thổi qua bãi cỏ.

Bỗng một tiếng vang.

Đằng sau cơ thể ngồi xếp bằng của hắn, trên làn da đóa huyết liên thứ hai sinh trưởng bỗng nứt ra một đường vết rách.

Vết rách đen kịt, thâm thúy, dài bằng bàn tay ngắn, giống một con mắt màu đen.

Mơ hồ trong đó, có đồ vật gì đó chui ra bên ngoài từ khe hở màu đen.

Đầu tiên là một dây nhỏ đen, ngay sau đó là dây thứ hai.

Sau đó là một đôi cánh đơn bạc màu xanh đậm trơn tuột giống như tơ lụa, có hoa văn cuộn sóng và dây leo

Phụt, cánh vỗ, đó là một con hồ điệp màu lam, leo ra từ phía sau Trương Vinh Phương.

Nó nhẹ nhàng xòe ra hai cánh, nhảy về phía trước, phần phật bay lên.

Ngay sau đó, một con lại một con hồ điệp màu lam không ngừng bay ra từ sau lưng Trương Vinh Phương. Chúng nó càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.

Bay ra xong, chúng vờn quanh Trương Vinh Phương không ngừng bay lượn.

Dần dần, hồ điệp càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày, hoàn toàn bao phủ người trong đó, từ từ nhìn không rõ.

Chúng nó bao trùm trên mặt ngoài làn da và quần áo, thậm chí triệt để bao Trương Vinh Phương thành một hình người tạo thành từ hồ điệp lam.

Rất nhanh, phần phật, một cơn gió nhẹ thổi qua.

Tất cả hồ điệp tản ra bay đi.

Tại chỗ trống không, chỉ còn lại có một con rối nhỏ hình người lớn chừng bàn tay.

Mặt của con rối nhỏ kia, bỗng nhiên chính là dáng vẻ của Trương Vinh Phương.

Trương Vinh Phương có một giấc mơ.

Một giấc mơ rất kỳ quái, lạ lùng.

Hắn mơ thấy mình từ trên trời rơi xuống, rơi xuống mặt đất, đập một lỗ lớn trên mặt đất.

Mọi thứ xung quanh đang bốc cháy, nổ vang, vỡ tan tành.

Ngay sau đó hình ảnh thay đổi, hắn biến thành một con rối ở trong một căn nhà lầu nhỏ kiểu phương Tây, ngủ trong chiếc đồng hồ báo giờ trên nóc nhà lầu.

Mỗi khi đến đúng giờ, hắn sẽ đẩy cửa ra khỏi khoang gỗ dưới đồng hồ, phát ra tiếng kêu cúc cu cúc cu.

Cứ tưởng rằng cuộc sống như vậy sẽ mãi mãi không thay đổi cho đến một ngày.

Một cô bé tóc đen mắt đen, mặc một chiếc váy lụa lộng lẫy, lấy hắn ra từ dưới đáy đồng hồ.

“Ngươi thật đáng yêu, chúng ta trông giống nhau quá.”

Cô bé ôm chính mình đi ngủ mỗi ngày, lau chùi chính mình bằng dầu đặc biệt mỗi ngày, bảo dưỡng chính mình.

Cho đến một ngày. Cha mẹ cô bé cãi nhau. Họ đã tranh cãi rất ầm ĩ, có vẻ như vì chuyện của cô bé.

Cuối cùng, người cha cầm dao chém người mẹ ngã xuống đất, sau đó cầm dao đi về phía cô bé trong nước mắt.

Cô bé không phản kháng, chỉ ôm lấy con rối, mỉm cười với cha mình.

Phập.

Dao đầu tiên rơi xuống đỉnh đầu cô bé, rạch ra một vết thương cực lớn.

Cô bé ngã xuống đất, mắt mở trừng trừng, bàn tay run rẩy nhét con rối vào đầu mình.

Dùng sức nhét nó vào từ lỗ hổng trên đỉnh đầu.

Cho đến khi chết, cô bé vẫn mỉm cười.

Người cha cầm con dao, khóc, rồi vứt dao xuống, bế cô bé lên, đi đến chiếc đồng hồ mà cô bé yêu thích nhất, đặt cô tựa vào đồng hồ.

Sau đó, đem một chiếc kẹp tóc hình con bướm xinh đẹp màu xanh lam nhẹ nhàng kẹp giữa mái tóc dài nhuốm đầy máu của cô bé, dùng tóc để che phủ vết thương, để cho cô bé vẫn đáng yêu như trước.

Sau khi làm xong mọi việc, người cha đâm con dao vào cổ của mình, quỳ rạp xuống đất, chẳng mấy chốc cũng chết.

Hít!

Bỗng nhiên hít vào một hơi thật sâu.

Trương Vinh Phương mở mắt ra, hắn vẫn nằm trên bãi cỏ, nhưng cỏ xung quanh trở nên rất cao, rất dài.

Chúng giống như rất nhiều cây cối, to lớn và thẳng tắp, sắc nhọn như mũi kim hướng lên bầu trời.

Giơ tay lên, hắn phát hiện cánh tay của mình đã biến thành màu nâu xám bằng gỗ, tại các khớp nối rõ ràng còn có khe hở.

“Đây là?” Trong lòng hắn chấn động, vội vàng đứng thẳng lên, nhìn chính mình từ trên xuống dưới.

Khe hở trên bụng, đùi, đầu gối, mắt cá chân, ngón chân, tất cả đều là khe hở, tất cả đều bằng gỗ!

Trong lòng Trương Vinh Phương kinh hãi, nhanh chóng lao về phía trước, xuyên qua từng bụi cỏ.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến trước một dòng suối bên cạnh bãi cỏ.

Trước một vũng nước đọng trong vắt, hắn bước từng bước, đến nhìn dáng vẻ của mình phản chiếu trong làn nước trong veo.

Thứ phản chiếu dưới nước là một con rối tóc đen với tứ chi mảnh khảnh, khuôn mặt mỉm cười, mắt, mũi và miệng được vẽ bằng những đường kẻ mảnh màu đỏ.

Mái tóc đen rối bời trên đầu, giống như cỏ dại khô héo mọc khắp nơi.

Trương Vinh Phương đưa tay ra nắm lấy, nhưng không ngờ lại rơi xuống đất không ít.

“…” Dưới sự chấn động trong lòng, hắn nhẹ nhàng gõ gõ lên da thịt trên người mình.

Cộp cộp cộp.

Có tiếng gõ gỗ nặng nề phát ra.

Không có cảm giác đau, không có xúc cảm, là một con rối thực sự.

Bình Luận (0)
Comment