Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1310 - Chương 1310 - Nguyện Nữ (8)

Chương 1310 - Nguyện Nữ (8)
Chương 1310 - Nguyện Nữ (8)

Phù!

Bỗng nhiên mọi thứ xung quanh đều giống như khẽ động.

Một tia choáng váng xẹt qua tâm trí Trương Vinh Phương, khi hắn bừng tỉnh thì chính mình đang đứng ở lối vào khe núi Nguyện Nữ.

Cơ thể cũng trở lại thân người ban đầu.

Trong hẻm núi vẫn tràn ngập sương mù như trước, nhưng kỳ quái là, lúc này trong mắt hắn, sương độc tựa như mang theo một cảm giác thân thiết kỳ diệu nào đó.

Hắn giống như có thể cảm thấy những sương mù này sẽ không làm hại mình.

“Ta hiểu được một chút rồi.” Trương Vinh Phương suy nghĩ một lát, bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống. Sau đó lặng yên bất động tại chỗ.

Không lâu sau đó.

Trong sương mù của hẻm núi, một bóng người nhỏ bé từng bước một tiến đến từ bãi cỏ loạn thạch.

Bóng người từ trong sương mù đi ra, rõ ràng là một con rối gỗ màu nâu to cỡ lòng bàn tay.

Con rối đi đến trước mặt Trương Vinh Phương, đứng lại.

Sau đó bị hắn thò tay cầm lên, bỏ vào trong túi của mình.

“Xong rồi.”

Trương Vinh Phương mỉm cười.

Hắn có thể cảm giác được con rối này chỉ là một vật dẫn mà thôi, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể biến con rối thành thân thể của mình.

Và khoảng cách điều khiển hình như không có bất kỳ hạn chế nào.

Nói cách khác, đây là một năng lực phụ trợ bổ sung, có thể phân tách ra một tia ý thức bất cứ lúc nào, bám vào con rối, đưa tin vượt qua khoảng cách.

Nói cách khác, thiên phú mới này, ngoài năng lực chết thay giống như Bái Thần, còn có năng lực hóa thân thành con rối bất cứ lúc nào.

Hơn nữa thị giác trong trạng thái con rối rõ ràng có rất nhiều lựa chọn để khám phá.

Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng điều này để do thám thế giới đặc biệt thuộc về Thần Phật.

“Thú vị thật.”

Trương Vinh Phương cuối cùng cũng nhìn về hướng sương mù dày đặc nhất, không tiến vào nữa mà xoay người quay trở về phủ Vu Sơn.

*

*

*

Bóng đêm mông lung, có một vòng sương mù nhẹ bao quanh vầng trăng khuyết, làm ánh trăng phân tán thành một làn sương mờ ảo như một tấm lụa mỏng.

Bên trong lều của chủ quân ở doanh trại của Mộc Lê vương.

Những tràng cười lớn từ đám người vọng ra khỏi lều.

Trong lều lớn.

Tất cả các tướng lĩnh chủ yếu trong quân, ngoại trừ bộ phận tuần tra, đều tập trung ở đây.

Ngồi ở chủ vị là Mộc Lê vương, lúc này đang xuân phong đắc ý.

Tướng mạo ông ta đường đường, khí chất uy nghiêm, rõ ràng không có võ nghệ gì, ngồi bên cạnh Linh Tướng Khoa Tây Ốc lại không có một chút khí thế nào bị áp chế.

Hai người ngồi quỳ chân ngang hàng với nhau, đối mặt với rất nhiều tướng lĩnh trong lều lớn mời rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, sảng khoái uống thả cửa hết chén này đến chén khác.

Quy tắc không được phép uống rượu trong quân không phải là vấn đề lớn trước mặt những võ nhân như họ.

“Lần này nhờ có miện hạ Khoa Tây Ốc, lại thêm sự khéo léo tuyệt vời, nhằm vào tài nghệ của Thiên Công tiền bối, mới có thể thành công tính toán được tên Nhạc Đức Văn kia. Nhưng mà nhắc mới nói, hắn ta tuy đã già, mặc dù sự chuẩn bị của chúng ta lần này tốt hơn nhiều so với lần trước. Nhưng trạng thái của hắn ta hình như không giống lần trước.” Mộc Lê vương cười nói.

“Cho dù là Linh Tướng, vẫn có khoảng cách giữa họ.” Khoa Tây Ốc khẽ mỉm cười, cầm chén vàng lên, nhấp một ngụm rượu.

“Hiện tại Kim Ngọc Ngôn của Đại Đạo Giáo ly tán, Cảm Ứng môn chỉ có thể năm bè bảy mảng, mỗi người đều có tâm tư riêng. Đại thế của Nhạc Đức Văn đã mất, nhưng lại không hiểu mấu chốt trong đó, sau này khó có thể chết tử tế.”

“Chân Nhất tông đóng kín, Tây tông ngông cuồng kiêu ngạo, nhưng trái lại là bên tốt nhất để đối phó. Bởi vì lợi lớn.” Hắn ta chậm rãi nói, vẻ mặt bình tĩnh.

“Miện hạ nói cực phải.” trong quân một tướng lĩnh râu quai nón màu đen lại cười nói: “Bây giờ Kim Ngọc Ngôn đã rời khỏi, từ đầu trong lòng Chân Nhất Tây tông đã có khúc mắc với Đại Đạo Giáo, cái gọi là vòng tròn ngũ giáo cũng chỉ có như vậy thôi. Điểm mạnh nhất là Nhạc Đức Văn hắn ta, điểm yếu nhất cũng giống như thế.”

Người này là cao thủ võ đạo đi vào gia nhập giữa đường tìm nơi nương tựa, cao thủ tìm nơi nương tựa tòng quân giữa đường dạng này vẫn còn không ít.

Có kẻ thì một thân một mình đến đây, có kẻ lại mang theo tiểu đội nhân mã đến.

Thậm chí còn có đại tướng mang theo một nhóm tư binh số lượng không nhỏ đến đây nương nhờ.

Thực lực những người này không thể coi thường, hội tụ nhiều nên cũng tự hình thành một thế lực trong quân. Hình thành hai phe cánh phân biệt rõ ràng với các quân tướng ban đầu của Mộc Lê vương trước đó.

“Bây giờ Nhạc Đức Văn bị thương, Đại Đạo Giáo tràn ngập nguy hiểm, các thế lực còn lại mượn gió bẻ măng, chỉ cần chúng ta vọt thẳng một đường tới trước, không làm chậm trễ thời gian. Thì nhất định có thể đánh một trận đánh thẳng đến Đại Đô.” Một đại tướng đến tìm nơi nương tựa giữa đường khác nâng chén cười nói.

Bình Luận (0)
Comment