Mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo, tất cả đều là cuộc sống mà trước đó hắn từng muốn.
Duy chỉ có một điểm.
Về đến khe núi Nguyện Nữ, thư phòng mới xây xong trong động quật.
Trương Vinh Phương thở dài, thu hồi tin tức về Đại Đạo Giáo mới đến tay.
“Bên chỗ Ngọc Hư Cung, sư thúc tổ dẫn người về phủ Tình Xuyên. Xem ra là đã trở mặt với Nhạc sư phụ bên Đại Đô.”
Thực lực càng tăng trưởng, hắn lại càng có thể hiểu được thế cục hỗn loạn ở bên ngoài.
Bên cạnh càng yên ổn, lại càng muốn sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, chuẩn bị sẵn tất cả chuyện cần phải ứng đối.
Đặc biệt bây giờ Nhân Tiên quan đã hiện thế, biểu hiện ra năng lực có thể khắc chế Bái Thần, tất nhiên sẽ dẫn tới cảnh giác của các thế lực thần phật.
Cho nên, thế lực thần phật đuổi giết là tình huống mà tất nhiên hắn phải đối mặt.
Thả tờ tình báo này xuống, Trương Vinh Phương lại cầm tờ giấy thứ hai lên.
Tờ giấy này rất là mỏng, nhưng điều ghi chép trên đó lại còn phiền phức hơn trước đó.
Trương Vinh Phương cúi đầu liếc qua một lần, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng hơn.
“Tây tông phái đội đi điều tra, quân Chức Tượng cũng chia quân đội ra đến bên này điều tra, còn có rất nhiều giáo phái còn lại đều phái người đến, đều lấy cớ là điều tra Hồng Cân Quân. A, côn đồ Hồng Cân bị Mộc Lê vương đại quân hấp thụ áp chế, môi trường mới tốt lên được chút ít, những người này đã không chờ nổi nữa.”
Trong lòng hắn cẩn thận tính toán, phỏng đoán rốt cuộc nhóm người thứ nhất đến sẽ có thực lực ra sao.
Đột nhiên, chung quanh thư phòng chậm rãi hiện lên sương trắng. Cảm giác hoảng hốt không tên tràn vào đầu óc hắn.
Cứ như có sức mạnh gì đó đang hấp dẫn hắn rơi vào hoảng hốt.
Luồng khí tiếng gió phía ngoài bắt đầu biến hóa, mơ hồ, sau đó dần dần trở nên giống như tiếng người.
Trong lòng Trương Vinh Phương lướt qua một suy nghĩ, thả lỏng đề phòng, mặc cho ý thức mình bị dẫn dắt bước vào hoảng hốt.
Rất nhanh, hắn thấy hoa mắt, rồi lại khôi phục rõ ràng.
Tất cả mọi thứ xung quanh không khác biệt gì so với trước đó, điều duy nhất khác nhau là trong thư phòng có thêm một người nữa.
Một người mà hắn tương đối quen thuộc.
“Mới không gặp nhau có bao lâu, ngược lại tiểu hữu đã mang đến cho bần đạo một niềm vui to lớn đấy nhỉ.” Người kia mặc đạo bào màu trắng, tóc dài xõa vai, trắng trắng mập mập, mặt mũi hiền lành.
Chính là một Nhạc Đức Văn khác vẫn luôn ẩn cư ở khe núi Nguyện Nữ - Tiết Đồng.
Bây giờ thoạt nhìn ông ta sạch sẽ gọn gàng hơn trước kia nhiều.
“Tiền bối!” Trương Vinh Phương hơi nhíu mày: “Chỉ là bất đắc dĩ thôi.”
Hắn thở dài.
“Chuyện lúc trước đó là do đại thế bắt buộc, ta một cây làm chẳng nên non, sức mạnh nhỏ bé bên cạnh ta cũng không thể so sánh với những thế lực đã tích lũy nhiều năm kia, cho nên bị bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này.”
“Bây giờ đạo nhân Nhân Tiên quan đã tỏa ra khắp bốn phương dạo chơi rời khỏi đây, ngươi dự định làm sao?” Tiết Đồng trầm giọng hỏi: “Ngươi cũng đã biết, bọn họ nhân lúc ngươi không biết rõ tình hình, rồi sử dụng máu tươi không ngừng chế tạo thế lực thuộc về mình. Bây giờ từng thế lực nhỏ xuất hiện rất nhanh. Vì có quá nhiều người muốn quay về thanh xuân.”
“Vãn bối đã hiểu. Cũng đã dự liệu được tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống như vậy.” Trương Vinh Phương đứng chắp tay, nhìn về phía vách núi bên ngoài song cửa sổ.
“Tất cả chuyện này chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.”
“Rốt cuộc ngươi nắm giữ mật tàng gì của Đông tông, vì sao ngay cả loại chuyện khoa trương đến mức này mà cũng có thể làm được? Ngươi có biết Nhân Tiên quan đã dao động căn cơ thống trị của nhóm thần phật không, tất nhiên bọn họ sẽ bắn ngược lại kịch liệt, đuổi giết ngươi! Đến lúc đó ngươi lấy cái gì để cản đây? Những người kia ngươi thả ra?”
“Bọn họ đã lựa chọn nhận lấy, thì nhất định phải trả một cái giá.” Trương Vinh Phương ngắt lời ông ta.
“Các huyết duệ rời khỏi Nhân Tiên quan, cứ y như hạt giống bồ công anh bay đi theo gió, bọn họ rơi xuống đất, bọn họ mọc rễ, mọc ra cành lá mới. Đây cũng là tất cả những điều mà tất nhiên bọn họ phải đối mặt.”
“Xem ra ngươi đã nhìn rõ. Vậy ta cũng không nhiều lời nữa. Lần này ta đến đây là muốn thương lượng với ngươi.” Tiết Đồng đổi đề tài.
“Mời tiền bối nói.” Trương Vinh Phương mỉm cười nói.
“Hình như quan hệ giữa ngươi và Nguyện Nữ không tệ?” Tiết Đồng hỏi.
“Chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi.”
“Vậy cũng đủ rồi. Chỉ cần có thể kết nối là được, có thể bỏ ra một chút sức lực giúp ta rời khỏi hẻm núi này hay không?”
“Tiền bối cứ việc phân phó là được, nên phối hợp thế nào, mời tiền bối nói.” Trương Vinh Phương nói thẳng, lúc trước đối phương đã giúp hắn không ít, cho nên lần này phải báo đáp hồi đáp cũng là chuyện bình thường.