Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1315 - Chương 1315 - Phỏng Đoán (2)

Chương 1315 - Phỏng đoán (2)
Chương 1315 - Phỏng đoán (2)

Nhánh Linh quân này tổng cộng có hơn ba mươi vạn, lúc hành quân tựa cứ như một con rắn lớn trườn đi, kéo dài hơn mười dặm, chia thành nhiều nhánh quân bộ tiền trung hậu.

Phân chia như thế, lúc gặp tập kích có thể chia thành từng quân đoàn riêng biệt của bản thân mình, một mình chỉ huy và đối mặt với địch tập.

Mà vị trí đại tướng quân hành quân ở tại trung quân.

Lúc này, trong quân trận, một nam tử cao lớn có màu da trắng nõn, giữ lại ria mép gọn gàng, đôi mắt xanh, đang mặc trường bào nho sam, cầm trong tay một cuốn sách, đọc thật kỹ càng.

Rõ ràng hình dáng ngũ quan của người này là người Linh, nhưng màu da trắng nõn, rõ ràng thân là chủ tướng đại quân, lại còn cầm trong tay quyển sách Nho Môn bị gièm pha để đọc.

Rõ ràng thân làm quân tướng, còn không mặc áo giáp, chỉ mặc đồ ăn mặc thường ngày, cưỡi trên lưng ngựa lung la lung lay, mà không hề ảnh hưởng đến tốc độ lật giấy đọc sách.

Tình cảnh này cho dù ở bất cứ chỗ nào cũng đều là chuyện tương đối dị thường.

Nhưng trong này, trong nội bộ quân trận của nhánh quân Chức Tượng, quân tướng xung quanh đều đã sớm thành thói quen.

Loạt soạt, đột nhiên ánh mắt đọc sách của nam tử dừng lại, hình như trong ánh mắt xa săm phát giác được gì đó.

“Thế mà lại là thần dụ.” Ánh mắt nam tử hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Chủ tướng? Chắc là chuyện ở Đại Đô?” Một tướng lĩnh nữ ở bên cạnh trầm giọng hỏi.

“Cũng không phải.” Nam tử cười: “Là cấm kỵ lại xuất hiện. Chẳng qua hẳn người đầu tiên phát hiện không phải là chúng ta.”

“Có cần phân người ra đi điều tra không?” Nữ tướng hỏi.

“Bao giờ rảnh rỗi, thì ngươi mang một đội người đi xem thử. Giết cho gọn ghẽ sạch sẽ vào. Nếu không nhóm thần chủ lại không vui.” Nam tử tùy ý nói.

“Nhận lệnh.”

Nữ tướng quay người, cưỡi ngựa rời khỏi, bắt đầu chọn người chia đội.

Nam tử tiếp tục lắc lư cưỡi ngựa đi về phía trước, so sánh với đại thế gió nổi mây phun bên ngoài, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau.

Nhàn nhã, thoải mái.

Hắn cũng có tư cách nhàn nhã.

Làm một trong tứ đại Thần Tướng hiếm có trong thiên hạ, hắn ta đã sớm ngồi ở trên cao thật cao từ rất nhiều năm trước, ngồi xem phong vân biến ảo, không ai có thể chạm đến.

Bất kể bên ngoài có thay đổi thế nào, tất nhiên người thắng sau cùng đều phải đứng cúi đầu hành lễ ở trước mặt hắn ta.

“Bạch Âm Đề Bố!”

Đột nhiên xa xa có một tiếng gào như sấm rền truyền đến.

Một bóng đen to lớn cầm một đôi đồng chùy to lớn trong tay, quơ một đường hất bay kỵ binh ngăn cản, bay thẳng đánh tới chỗ nam tử nọ.

“Ngươi nên gọi là Thần Tướng đại nhân. Gọi thẳng tên người khác là hạng người vô lễ.” Nam tử để sách xuống, trên mặt hiện vẻ không vui.

“Diệt đạo Nho chính thống của ta, giết đồ tôn của ta! Hôm nay ta cũng đã bước vào chí cao như ngươi, đến đây lấy mạng chó của ngươi!”

Bóng đen kia xông gần đến nơi, rõ ràng là cự hán tóc vàng vóc dáng khôi ngô, hai tay đeo áo giáp bện hoàn toàn từ linh tuyến.

“Ngươi vẫn không hiểu rõ ràng.”

Nam tử dù bận vẫn ung dung mà cắm sách vào đai lưng ở phía sau lưng.

“Người và chó vẫn luôn có khoảng cách.”

Hắn ta mở ra hai mắt đang nheo, trên mặt mang theo chút ý cười, trong con ngươi màu xanh lam chiếu rọi ra bóng dáng nhanh chóng tới gần của đối phương.

“Mà ta là người.”

“Ngươi, chẳng qua chỉ là chó.”

Bạch!

Trong chốc lát, một sợi dây nhỏ màu đen bắn ra từ trong cái bóng dưới người hắn ta, xúc tu đâm xuyên qua lồng ngực cự hán.

Cự hán cũng cố gắng ngăn cản lại.

Nhưng song chùy trong tay hắn hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ trong một chớp mắt đã bị đâm xuyên qua. Áo giáp linh tuyến vô cùng mạnh mẽ trên người cũng dễ dàng sụp đổ giống như miếng đậu hũ.

Một giây.

Phốc!

Từ trong cơ thể hắn từ từ ầm vang có vô số gai nhọn màu đen đâm xuyên ra.

Cứ như gai đen sinh trưởng rồi nổ tung trong cơ thể chỉ trong nháy mắt.

Gai đen xuyên thấu qua làn da, xương cốt, chớp mắt đã biến hắn thành một quả cầu gai đen.

Bành!

Chớp mắt, cự hán nổ tung, hóa thành vô số tro đen, chậm rãi tan ra bay đi.

Hắc tuyến co vào, về lại bóng tối dưới thân nam tử.

“Chó sủa bậy sẽ bị ăn…”

Hắn ta nói ý tứ sâu xa, tiếp tục lấy sách ra, bắt đầu đọc lần nữa.

Mà người chung quanh sớm đã nhìn nhiều thành quen, cũng không bất ngờ gì, vẫn tiếp tục tiến lên như cũ.

*

*

*

Đời sống trong phủ Vu Sơn dễ chịu vô cùng, đã rất lâu rồi Trương Vinh Phương chưa từng được trải qua cuộc sống như thế này.

Mỗi ngày chẳng cần để ý tới điều gì, chỉ cần phải tu hành thật tốt, sau đó đọc sách, buổi chiều thưởng trà, tu hành văn công, buổi tối hoạt động cơ thể, tập luyện võ nghệ.

Trước khi ngủ thì luyện đan một lát, bổ sung đan dược cần dùng.

Tỷ tỷ tỷ phu cũng ở bên cạnh mình, bây giờ Nhân Tiên quan lại có khe núi Nguyện Nữ che chở, vô cùng an toàn.

Bình Luận (0)
Comment