Nguyên Sư nhanh chóng đọc hết chữ viết, ánh mắt càng trở nên trầm trọng hơn.
Hắn ta vung tay lên, sương mù chung quanh tự động tản ra, biến mất.
“Nguyên Phong mới bổ vị ở đâu rồi? Bảo hắn đến đây.”
“Vâng.”
Nữ tử nhẹ giọng đáp lại, lui xuống.
Lại qua mấy chục giây sau.
Mặt đất bắt đầu khẽ chấn động lên, tiếng bước chân nặng nề không ngừng tới gần, cứ như có người nào đó với hình thể nặng nề đang đến gần.
Rất nhanh, một cự hán cao tới hơn ba mét, toàn thân chỉ choàng một bộ lụa trắng che lại các nơi yếu hại, đi đến trước cửa đại điện, rồi cất bước bước vào.
Khuôn mặt cự hán dữ tợn, mắt to như chuông đồng, trên cổ đeo một chuỗi phật châu màu huyết hồng, trên hai cánh tay còn lưu lại không ít dấu son môi hay phấn thoa mặt của nữ tử hôn lên.
“Nguyên Phong gặp qua trụ trì.” Cự hán cung kính làm phật lễ với Nguyên Sư.
“Phật tổ có pháp chỉ, ở hướng Sơn Tỉnh có cấm kỵ lại xuất hiện. Coi như là sơ hiện (vừa hiện hình), ngươi dẫn người đến giải quyết đi.” Nguyên Sư phân phó nói.
“Cấm kỵ? Chỗ nào ở Sơn Tỉnh?”
“Chắc là trong phủ Vu Sơn, vị trí cụ thể thì chỉ là cảm giác mơ hồ. Mấy người mang đồ qua đó định vị đi.”
“Phủ Vu Sơn…” Cự hán chần chờ: “Chỗ đó là vùng đất mà vị kia Đại Đạo Giáo đã nói rõ không cho phép quấy rầy, cái này, bần tăng cứ đi qua như vậy thì hình như không tốt lắm.”
Mặc dù tướng mạo hắn ta hung ác, nhưng tính cách lại rất ôn tồn lễ độ, làm việc có lễ có tiết, gặp chuyện cũng không làm việc lỗ mãng.
“Nhạc chưởng giáo Đại Đạo Giáo có thể chống đỡ được thêm bao lâu vẫn còn là một vấn đề.” Nguyên Sư cười lạnh: “Huống hồ việc này có liên quan đến cấm kỵ, cho dù hắn ta có phản đối thì có ích lợi gì? Ngươi đích thân đi qua, nếu có việc, bản tọa sẽ giúp ngươi đứng vững.”
Nguyên Phong vẫn còn đang có hơi chần chờ, đứng bất động tại chỗ. Ở Tây tông, từ trước đến giờ mấy lời hứa hẹn gì đó đều không thể tin.
Kẻ chờ được bổ vị Bái Thần phía dưới có quá nhiều. Rất nhiều người mặt ngoài cung kính với hắn ta, thực ra đang thầm ước gì hắn ta chết sớm chút.
Thấy thế, giọng điệu Nguyên Sư ấm áp lại.
“Bây giờ bản thân Nhạc Đức Văn còn khó đảm bảo, trừ hắn ta ra, Ngọc Hư Cung trung tâm Đại Đạo Giáo cũng đã trở về, như thế mà ngươi còn có cái gì phải sợ.”
“Cũng không phải là tiểu tăng sợ, chỉ là không muốn đi một chuyến tay không không duyên cớ.” Nguyên Phong giải thích, “Nếu trụ trì đã lên tiếng, vậy bần tăng đi một chuyến là được.”
“Hửm, bên ấy có xuất hiện một cái Nhân Tiên quan, bây giờ có cấm kỵ, vô cùng có thể liên quan đến Nhân Tiên quan kia. Nếu ngươi có nhàn rỗi, sau khi làm xong thì bắt mấy tên đạo nhân của Nhân Tiên quan kia về để ta nhìn một cái.”
“Vâng.”
Nguyên Phong trầm giọng đáp lại, quay người lui ra.
Nguyên Sư đưa mắt nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, lông mày cau lại, rơi vào suy tư.
Bây giờ, Đại Tông Sư trong Chân Phật tự không nhiều, hình như hàng chữ Nguyên đều là Đại Tông Sư, nhưng trong tất cả chùa miếu, cao thủ hàng chữ Nguyên có thể động thủ cũng chỉ có mười người, còn lại đều là Đại Tông Sư bình thường bối phận cao, nhưng đang chờ được bổ vị.
Thậm chí trước đó các giáo giao thủ với nhau, chết mất mấy người, bây giờ cũng chưa thể khôi phục toàn bộ nguyên khí.
Lần này lại đột ngột xuất hiện chuyện cấm kỵ.
Lại liên tưởng tới việc đội điều tra bị tổn thất một vị Đại Tông Sư Bái Thần trước đó, trong lòng hắn ta mơ hồ có chút bất an.
Nếu cứ chết đi thế này, người mới đi lên càng ngày càng yếu, thực lực tổng hợp cũng sẽ càng ngày càng kém.
Hắn ta suy nghĩ một lúc, lại vỗ vỗ tay lần nữa, gọi một tiểu sa di đến.
“Giáo chủ Tang Lan Vũ Tân giáo còn ở đây không?”
“Vẫn còn, bây giờ đang làm khách tại bách hương yến trong chùa, thưởng thức thiên ma vũ.” Sa di trả lời.
“Đi mời hắn đến đây một lát.”
“Vâng.” Sa di lui ra.
Nguyên Sư thở hắt ra, bây giờ Linh Tướng của Chân Phật tự cũng chỉ có hai người là hắn và Nguyên Hoành, nên không thể khởi hành.
Nhưng bọn họ không ra tay được, không có nghĩa là những người khác không thể.
Qua nhiều năm như vậy, trong Chân Phật tự đã tốn giá tiền rất lớn, vẫn luôn cung cấp nuôi dưỡng vị giáo chủ Tang Lan này.
Từ sau khi giáo phái của hắn bị diệt, vị giáo chủ này đã luôn luôn dựa vào Tây tông che chở, mới có thể sống tạm đến nay.
Linh Tướng tàn thần như thế này, tự nhiên bảo đối phó với các thế lực đại giáo phái khác là không dám, hậu trường thật sự quá yếu.
Nhưng đối phó với một tiểu tử không có đại giáo làm chỗ dựa, thì vẫn rất nhẹ nhàng.
*
*
*
Trong lúc Tây tông phái đội ngũ ra điều tra, trong một nhánh Linh quân đang trở về Đại Đô từ biên cảnh, cũng đạt được thông tin tương tự.