“Con rối?” Không đợi cậu bé lấy lại tinh thần, con rối kia cũng đã vào trong tay mình.
Cậu bé đang muốn mở miệng hỏi, bóng dáng Trương Vinh Phương trước mặt đã biến mất rồi.
Dưới trời chiều, cậu bé nhìn con rối trong tay, không hiểu sao lại có cảm giác là lạ.
Con rối được chế tạo rất tinh tế, khớp nối các nơi đều có thể hoạt động, khuôn mặt thì được dùng chỉ màu đỏ vẽ ra ngũ quan.
Còn đặc biệt làm mái tóc đen dài cho nó.
Cậu bé cầm con rối, cảm thấy hơi quá quý giá, nhưng đã không thể tìm thấy người vừa rồi đưa cho cậu ta.
Cậu bé thở dài, cậu chỉ có thể cầm lấy con rối, ít nhiều trên mặt cũng có chút vui vẻ.
“Như vậy không được coi là ăn đồ bố thí của người khác đúng không?”
Cậu ta mang con rối nhỏ theo, nghĩ tới đệ đệ trong nhà hẳn là sẽ thích cái này, lúc này tăng tốc bước chân, đi về nhà mình.
Sắc trời mờ tối, gần tới ánh hoàng hôn.
Cậu bé chạy suốt một đường, không bao lâu sau đã chạy đến trước một con hẻm hơi hoang vu yên tĩnh.
Trên mặt đất trong hẻm tràn đầy gạch đá nhấp nhô không đều, mặt ngoài gạch đá màu xám có vết cáu bẩn màu đen thật dày mà phải có rất nhiều năm mới có thể tích lũy được.
Một lão giả mắt bị mù, bưng cái ghế bằng gốc cây ngồi trước cửa nhà một hộ trong hẻm, trong tay chậm rãi kéo đàn nhị hồ, phát ra tiếng nhạc đứt quãng thê lương.
Cậu bé cầm con rối, lúc đi qua lão giả kia, cậu cẩn thận tránh người đi để tránh đụng vào lão ta.
Con hẻm thực sự quá hẹp, không cẩn thận là sẽ đụng vào chân ghế của đối phương.
Cậu bé đi thẳng đến tận cùng bên trong, trên mặt lại lộ ra nụ cười lần nữa, chạy chậm vào một căn phòng nhỏ đang mở cửa.
“A Khoan! Đệ xem hôm nay ta có gì đây?” Cậu bé cầm con rối khoe khoang với một cậu bé ngồi bên giường trong phòng.
Cậu bé nhỏ hơn chỉ có bảy tám tuổi, lúc này đang cầm dao gọt vỏ khoai tây, nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy con rối trong tay ca ca.
“Là một con rối nhỏ!” Trên khuôn mặt gầy yếu của cậu bé lộ ra một chút vui vẻ.
“Ca huynh lấy được ở đâu vậy?” A Khoan đứng dậy, nhận lấy con rối ca ca đưa tới, trong mắt như đang tỏa sáng.
“Con rối tốt như vậy, chắc chắn là rất đắt đúng không?” Đột nhiên sáng bóng trong mắt của cậu bé lại ảm đạm đi, “Hay là trả lại đi, chúng ta không có tiền nhiều lắm.”
“Không sao, hôm nay ta đi trên đường….” Ca ca nhanh chóng giải thích chuyện mới vừa xảy ra.
Từ sau khi cha mẹ chết trong tay ở côn đồ, hai anh em bọn họ chạy vào trong thành, tìm một căn phòng không ai ở để ở lại, bây giờ đã dùng không ít tiền trong tay, vẫn luôn lo lắng tình huống về sau, trong lòng luôn luôn u sầu.
Bây giờ lại là lúc vui vẻ hiếm có.
Chỉ là hai người đều không chú ý đến, hoa văn con mắt trên khuôn mặt con rối kia, hình như có hơi chuyển động.
Ngay khi đôi mắt con rối chuyển động.
Trong miếu thờ nhỏ gần nơi hai cậu bé ở, đột nhiên một pho tượng phật bằng bùn được cung phụng trong đó khẽ run lên.
Đúng lúc này, giống như kích thích khi bị truyền nhiễm, trong miếu thờ xa xôi hơn ở khắp nơi, từng bức tượng la hán, bồ tát, tượng phật, đôi mắt vốn dĩ đang hơi khép nhao nhao nổi lên một tia ngân quang không dễ phát giác.
Vốn dĩ chúng nó là bức tượng tiếp nhận cung phụng của mọi người trong miếu thờ, bất động không nói, nhưng giờ phút này, hình như đều đang cảm nhận được gì đó.
Đại Đô, Tây tông, Chân Phật tự, điện Đại Nhật Như Lai.
Thường ngày Nguyên Sư quỳ lạy cầu nguyện tụng kinh, vẻ mặt thành kính, hình như thân thể tròn vo cũng bớt đi một ít buồn cười, nhiều hơn không ít vẻ trang nghiêm.
Chỉ là khác với ngày bình thường, trong lư hương đặt trước người hắn ta, luồng khói từng cây từng cây hương vốn dĩ bốc thẳng lên trời.
Lúc này chúng không gió mà bay, đột nhiên tất cả hơi khói cứ luôn uốn lượn về một phương hướng nào đó, cứ như là ngón tay đang chỉ về hướng đó.
“Hửm?” Hình như Nguyên Sư có cảm giác, mở mắt nhìn về phía hơi khói.
Hắn ta trầm ngâm, giọng quát lên.
“Người đâu!”
Rất nhanh, tiểu sa di trước đứng canh trước cửa phòng, cung kính quỳ xuống đất.
“Trụ trì có gì phân phó?”
“Mời Ngọc Linh đến.” Nguyên Sư đứng dậy, lại tiếp tục nhìn hơi khói, nó đã khôi phục thành thẳng tắp trở lại.
“Vâng!”
Sa di rời khỏi đó, rất nhanh lại có một nữ tử thân thể xinh đẹp, mặc đồ lụa trắng đơn giản đi vào.
Trong tay nữ tử bưng một cái khay, bên trong đặt một miếng ngọc màu đen không có hình dáng đặc trung.
Nguyên Sư cầm lấy miếng ngọc, nhắm mắt, chung quanh lập tức tỏa ra mảng lớn sương trắng khắp nơi, bao phủ toàn bộ đại điện trong đó.
Đợi đến sau khi tất cả sương mù đã hoàn toàn che lấp chung quanh.
Hắn ta nhẹ nhàng bật hơi, lại mở mắt lần nữa.
Mặt ngoài tấm ngọc trong tay vốn dĩ trống rỗng, lúc này lại có thêm từng hàng văn tự.