“Chuyện của đại quý tộc sau này lại lo, đám người này cầm giữ linh ấn, liên hợp với Thần Tướng, có quyền tán thành đối với đế vị chính thống, không được linh ấn tán thành, không ai có thể ngồi vững đế vị này được.” Nụ cười của Mộc Lê vương chậm rãi thu lại. “Chẳng qua không sao, chờ sau khi chúng ta đã làm chủ đại cục rồi, tự nhiên sẽ có nhiều thời gian để xử lý bọn họ.”
“Xem ra vương gia đã sớm có dự định.” Khoa Tây Ốc cười nói.
“Còn phải nhờ miện hạ ủng hộ toàn lực mới được.” Mộc Lê vương nhìn về phía hắn ta, hai người cười với nhau, có ăn ý tự sinh ra giữa hai bên.
“Vậy đến lúc đó xử trí Đại Đạo Giáo như thế nào?” Có người lên tiếng hỏi.
“Nhạc Đức Văn là nhân tài, nếu như nguyện thần phục, cũng có thể cho hắn ta một vị trí. Nếu không nguyện, thì đưa vào danh mục của Mật giáo, diệt giáo hoàn toàn luôn là được.” Mộc Lê vương tùy ý nói.
“Dù sao bây giờ hắn ta chịu thương thế khắp người, trong thời gian ngắn sẽ không thể khôi phục lại. Bây giờ Ngọc Hư Cung đã rời khỏi, Cảm Ứng môn bằng mặt không bằng lòng, xu hướng suy tàn đã hiển hiện, không còn uy hiếp quá lớn.”
*
*
*
Trong phủ Vu Sơn.
Trương Vinh Phương chậm rãi tản bộ trên đường, quan sát bốn phía.
Loại thiên phú đặc chất thứ ba mới, bây giờ hắn đang định tìm một chỗ nào đó thử một chút.
Thanh danh Nhân Tiên quan đã hoàn toàn truyền ra ngoài.
Khắp trên đường đều có thể nghe thấy có người nói chuyện phiếm thảo luận về Nhân Tiên quan.
Có người tò mò, có người lo lắng, có người sợ hãi, cũng có người hướng tới.
Sự tích trong lời mọi người nói chuyện phiếm, rất nhiều người sở thuộc mà Trương Vinh Phương hoàn toàn chưa từng nghe nói qua.
Hắn vẫn nhớ tất cả huyết duệ mình chuyển hóa.
Nhưng nếu ngay cả tên mà hắn cũng chưa từng nghe nói qua, vậy có ý nghĩa, có huyết duệ đang tiếp tục chế tạo ra huyết duệ cấp hai.
Mặc dù những huyết duệ này thân cận với mình, nhưng bản năng hắn vẫn có thể cảm giác được, máu tươi trong cơ thể mình có thể thoát khỏi tầm khống chế bất cứ lúc nào.
Cho nên mặc kệ cảm giác thân thiết ra sao, trong tất cả huyết duệ bên trong Nhân Tiên quan, phần lớn đều đang chủ động rời khỏi đi xa mình, không ở lâu trong khe núi Nguyện Nữ.
Chiều cao hai mét năm của Trương Vinh Phương cũng có phần bắt mắt trên đường cái.
Không bao lâu sau.
Một tiểu nữ hài chảy nước mũi, mặc cái yếm nhỏ màu đỏ cột tóc hai bên xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Bây giờ trong phủ Vu Sơn vì tồn trữ khá nhiều vật tư, cộng thêm gần đây tìm vật tư vô chủ bốn phía, tạm thời nội thành vẫn chưa thiếu lương thực.
Chỉ là nguyên do vì côn đồ, nhìn thoáng qua, có không ít người treo lụa trắng trước cửa nhà, đặt chậu than hoá vàng mã.
Cô bé kia ngồi xổm trước cánh cửa gỗ một hộ gia đình, nhìn tiền giấy trong chậu than bị gió thổi tan một chút, sáng lên.
Tiền giấy đã bị đốt thành tro đen, chỉ còn để lại từng đốm lửa nhỏ trong tối.
Gió thổi qua, tro đen tản ra, lộ ra ánh lửa bên trong, bị thổi làm sáng lên.
Trương Vinh Phương cố ý đi qua trước mặt cô bé này, trong túi tiền leng keng không cẩn thận rơi ra thứ gì đó.
Vật kia lăn mấy vòng, lập tức chạy tới trước mũi chân của cô bé.
Cô bé chớp chớp mắt, hít hít nước mũi, nhanh chóng nhặt vật kia lên.
Đó là một đồng tiền lớn làm bằng đồng, tròn trịa, rất sáng, hoa văn chữ viết trên đều đã bị mài đến không thể nhìn rõ nữa.
Một đồng tiền lớn tương đương với mười văn.
“A? Hình như vừa nãy ta đã rớt mất thứ gì đó thì phải?” Trương Vinh Phương giả vờ dừng bước chân lại. Ngừng lại, tay còn sờ đông sờ tây trên người mình.
Tiểu nữ hài nhìn hắn, tiếp tục ngồi xổm nhìn lửa trong chậu than trước mặt.
“….” Trương Vinh Phương hơi im lặng.
“Tiểu cô nương, ngươi có thấy ta làm rơi mất thứ gì hay không?” Hắn dứt khoát chủ động đến hỏi.
“Không có.” Mặt tiểu nữ hài không có biểu cảm gì.
Trương Vinh Phương đưa mắt nhìn tay nàng nắm đồng tiền lớn, trong lòng không phản bác được.
Lúc này, hắn cong ngón tay búng ra, một hòn đá nhỏ bắn chính xác vào đồng tiền lớn trong tay tiểu nữ hài, đá nó rơi ra ngoài
Mà cục đá thay thế đồng tiền, bị nàng nắm tiếp.
Trương Vinh Phương lui về sau, nhanh chóng nhặt đồng tiền lớn lên, quay người rời khỏi.
Vì tốc độ cực nhanh, tiểu nữ hài vẫn còn ngồi xổm tại chỗ như cũ, không cảm giác được gì.
Trương Vinh Phương dựa vào cách thức không cẩn thận rơi tiền, đi vòng vòng hồi lâu trong thành.
Cuối cùng, chừng nửa giờ sau, hắn đã tìm được một tiểu nam hài nhặt tiền lên, chủ động trả lại hắn.
“Để cảm ơn sự thành thật của ngươi, có con rối này tặng cho ngươi.” Cuối cùng Trương Vinh Phương cũng lấy được cớ tặng con rối của mình ra ngoài.
Toàn thân tiểu nam hài kia vô cùng bẩn, hai con mắt rất sáng, mặc dù trang phục trên người rất bẩn, nhưng lại nhìn ra được cậu bé sửa sang cực kỳ chỉnh tề, có vẻ như xuất thân không kém lắm.