Ánh mắt của hắn ta bình tĩnh, liếc nhìn vào trong phòng một vòng, rất nhanh đã khóa chặt lên người cậu bé A Khoan.
“Là nó?” Ánh mắt Nguyên Phong rơi trên người cậu bé.
“Không, là đồ vật trong tay nó.” Tang Lan tinh chuẩn hơn. Ánh mắt hắn ta quét qua đã nhận ra căn nguyên của cấm kỵ.
Hắn ta bước lên mấy bước, đưa tay vồ đến con rối trong tay cậu bé.
“Tranh giành đồ vật với con nít, lại không phải là hành động của người quân tử.”
Đột nhiên ngoài cửa có một giọng nói truyền đến.
Tang Lan cầm lấy con rối, quay đầu nhìn lại ngoài cửa.
Ngoài cửa có một nữ tử thanh tú mặc thanh y ngực phẳng đang đứng.
Nữ tử cầm đoản đao trong tay, lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào hai người trong phòng.
Chính là Nhiễm Hân Duyệt đi dạo trong thành, rồi phát hiện dị thường mà chạy tới.
Sau khi tiếp xúc với Trương Vinh Phương, nàng nhân lúc này thả lỏng người, mua sắm một vài thứ trong thành.
Chỉ là bây giờ giá hàng tăng cao, vật tư bị quản lý khống chế, cũng ít đi rất nhiều mặt hàng, cho nên nàng đi dạo mất không ít thời gian mà vẫn chưa tìm được nhiều.
Bây giờ nàng đang phát sầu, không ngờ lại nhìn thấy hai người Tang Lan vào thành mà chẳng hề che giấu, cứ như vào chỗ không người.
Thế là đi theo đến.
“Ngươi là ai?” Nguyên Phong biến sắc, cảm giác đối phương cũng là Bái Thần, lúc này lên tiếng hỏi.
“Người gặp chuyện bất bình. Nói đi, rốt cuộc hai người các ngươi tới đây là có mục đích gì? Nói cho đàng hoàng, ta có thể suy xét thả cho các ngươi một con đường thoát.” Thần sắc Nhiễm Hân Duyệt tự tin nói.
Nàng cảm giác được hai người đối diện cũng là Bái Thần, mặc dù hơi thở hơi tối nghĩa quái dị, nhưng mấy chỗ nhỏ thế này không thể xuất hiện nhân vật phiền phức gì được.
Một điểm càng mấu chốt hơn là, đám người trong hội tương đối coi trọng mọi cử động của Trương Vinh Phương.
Con rối kia là do Trương Vinh Phương đích thân đưa cho cậu bé này, nhất định là có thâm ý nào đó.
Bọn họ cũng có người quan sát điều tra ở gần đây, không hy vọng có ai quấy nhiễu bên này.
Cho nên một mặt nàng đúng lúc ở gần đây, một mặt có nhân tố là Trương Vinh Phương.
Lúc này cả hai cùng kết hợp lại, nàng đã quả quyết ra mặt.
“Thả cho chúng ta một con đường?” Đột nhiên Tang Lan cười lên. “Càng là kẻ yếu, thì lại càng tự tin.”
“Tang Lan tiên sinh, người này cũng là Bái Thần, xin hỏi phải xử lý thế nào đây?” Nguyên Phong ở một bên hỏi.
“Giải quyết đi. Hành động của chúng ta là đại nghĩa, không có ai phản đối cả. Động tác nhanh chút, ta còn bận khẩn trương trở về dự tiệc.” Tang Lan cầm con rối, cẩn thận quan sát, cũng không phát hiện trên đó có dị thường gì.
“Xử lý ta? Khẩu khí thật lớn!” Sắc mặt Nhiễm Hân Duyệt lạnh lẽo, đoản đao trong tay chậm rãi bị nắm chặt lại.
*
*
*
Một lát sau.
Một dòng máu tươi chảy ra từ dưới thân Nhiễm Hân Duyệt, chậm rãi chảy xa theo cống nước đầu hẻm.
Nàng quỳ rạp xuống đất, lỗ thủng to lớn trên phần bụng muốn tự động khép lại, nhưng linh tuyến trong phần rìa vết thương cứ như đang bị trọng thương, tốc độ chậm chạp hơn ngày bình thường rất nhiều.
Nàng hoàn toàn không ngờ rằng, chỉ mới mấy chiêu!
Nàng đã bị áp chế hoàn toàn, bị dự đoán, ra tay trước, đến mức bị ép phòng thủ, sau đó bị đánh thủng lớp phòng ngự, đánh trúng yếu điểm. Bị nuốt chửng phần lớn linh tuyến.
Tất cả những điều này chỉ mất mấy giây mà thôi.
“Thật có lỗi, ra tay với nữ tử không phải điều ta mong muốn.” Nguyên Phong giơ một tay làm phật lễ: “Nhưng nếu ngươi có chỗ liên quan với nơi đây, cũng chỉ có thể như thế.”
“Vẫn chưa triển lộ Chung Thức sao?”
Hắn ta bước từng bước một về phía Nhiễm Hân Duyệt.
Nhiễm Hân Duyệt cắn răng, muốn đứng dậy, nhưng hoàn toàn không thể động đậy. Căn bản là nàng không dám vận dụng Chung Thức, nếu vận dụng, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của thần phật nàng bái, đến lúc đó tất cả che chắn cách ly với thần phật nàng làm trước đó đều sẽ uổng phí.
Bạch!
Trong chốc lát, một bóng người váy đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngăn cản trước người Nhiễm Hân Duyệt.
Bóng người có tóc đen đến eo, đôi mắt đẹp nghiêm nghị, hai tay đeo găng tay màu bạc mỏng như cánh ve. Chính là Thiên Nữ Đồng Chương tạm ở lại trong thành.
Không chỉ như vậy, bên ngoài hẻm còn có một lão giả tóc trắng mặc áo bào xám, tay áo bay bay, cứ như ông ta không nhìn thấy dòng máu chảy ra trên mặt đất, thản nhiên bước từng bước một vào con hẻm, tới gần chỗ mấy người họ.
“Lão phu không xuất hiện rất lâu rồi, lại không ngờ gần đây mới lộ mặt một lần, ẩn cư nhiều năm như vậy mà vẫn bị phát hiện.” Khuôn mặt lão giả hiền lành, mặt trẻ con tóc trắng, thoạt nhìn giống như lão tiên sinh dạy học trong thư viện bình thường.
Chỉ là ngoại bào ông ta mặc trên người không phải phong cách tầm thường.