Thuộc Tính Tu Hành Nhân Sinh Của Ta (Dịch Full)

Chương 1319 - Chương 1319 - Phỏng Đoán (6)

Chương 1319 - Phỏng đoán (6)
Chương 1319 - Phỏng đoán (6)

Mà là nho sam!

“Nho giáo? Đông Phương Mục?” Nguyên Phong nhìn người tới, sắc mặt lập tức hơi giật mình.

Lần này bọn họ tập kích bất ngờ, lại không ngờ sự việc lung tung lộn xộn, người kia ẩn nấp cũng bị nổ đến nỗi xuất hiện luôn rồi?

“Không thể tưởng tượng được, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có người còn nhớ lão hủ?” Lão giả tóc trắng cười ha hả vuốt bộ râu của mình.

“Được thôi, nếu đã đến rồi, vậy đừng đi nữa, người tới là khách, hãy nghỉ ngơi thật tốt ở đây là được rồi.”

“Thú vị.” Tang Lan nhìn ra Nguyên Phong bên cạnh đang căng thẳng. Cao thủ có thể khiến cho Nguyên Phong - Đại Tông Sư Bái Thần hàng chữ Nguyên căng thẳng, không ngờ rằng lại ẩn cư tại vùng đất biên giới xa xôi thế này.

Xem ra lần này ra ngoài không hề nhàm chán như hắn tưởng tượng.

“Người tới là khách, lời này, năm đó Trần Quân Trầm của Nho giáo mấy người cũng đã nói với ta như thế.”

Trần Quân Trầm, tên này vừa xuất hiện, lập tức khiến nụ cười trên mặt lão giả tóc trắng thu lại, hai mắt nheo lại, mơ hồ có cảm giác đè nén không tên lấy ông ta làm trung tâm mà khuếch tán ra.

Cao thủ đệ nhất Nho giáo, Trần Quân Trầm lúc trước từng miễn cưỡng đánh bại một chiêu của Đế Sư, đại biểu cho một thời đại ngày trước.

Đó là đỉnh phong cuối cùng của Nho giáo, cũng là huy hoàng cuối cùng.

Đáng tiếc sau khi thua dưới tay Đế Sư, Trần Quân Trầm mất tích. Nho giáo cũng bị chèn ép toàn diện, thậm chí bây giờ đã mai danh ẩn tích.

Hơn nữa Nho sinh còn bị đánh xuống thành tầng lớp thấp nhất.

“Xem ra hai vị thực sự là người xưa. Cái gọi là trước hết phải thực hiện lời mình nói, sau đó mới nói ra. Nếu đã nói mời hai vị ở lại làm khách, vậy đắc tội thôi!”

Sắc mặt lão giả khôi phục vẻ bình thản, đột nhiên đưa tay ra, mang theo một chuỗi tiếng va chạm leng keng thanh thúy êm tai.

Âm thanh kia như có thể thấm vào tận tim gan, kích thích hình tượng tốt đẹp thật sự thuần khiết nhất trong lòng con người, chẳng biết tự lúc nào đã khiến người ta mất đi chiến ý đối với mình.

Lúc này lão giả Đông Phương Mục giống như trưởng giả hiền hoà yên ổn nhất, phẩm chất chân thành làm người truyền dạy, dẫn đường vỡ lòng.

*

*

*

Ngoại thành phủ Vu Sơn.

Đột nhiên bước chân Trương Vinh Phương dừng lại. Quay đầu nhìn lại khe núi Nguyện Nữ ở xa xa.

Giữa không trung nơi đó, có một quả pháo hoa giản dị do Nhân Tiên quan tự chế phóng lên.

Pháo hoa là màu vàng đơn giản nhất, để phân chia với các nơi khác, bọn họ sử dụng hai cột vào cùng nhau, thiết kế góc độ tốt thì sẽ nổ thành một hình bầu dục vi diệu.

Khe núi Nguyện Nữ đã xảy ra chuyện?

Hắn đứng ở cửa thành, dừng lại, nhìn chăm chú vào pháo hoa chậm rãi tiêu tán.

Vừa rồi hắn đã nhìn tình huống bên kia thông qua thị giác của con rối. Xác định đối phương không phải đi về phía tỷ tỷ thì cũng an tâm lại.

Về phần cái khác, so với khe núi Nguyện Nữ, chẳng qua bên kia chỉ bị lấy đi một cái tượng gỗ, sau này còn có thể tìm cái còn lại để thay thế.

Tầm quan trọng giữa cả hai không thể so sánh.

Trong lòng hắn quyết định, hắn quay người bước nhanh trở về đường cũ.

Bành!

Đúng lúc này, một tiếng vang trầm trong nội thành truyền ra giống như tiếng bom nổ.

Một góc tường thành ở chỗ cao bị cứng rắn đập phá, tràn ra từng mảng lớn gạch đá vụn, rơi xuống dưới đất.

Nhóm người phía dưới thấy cảnh này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nổ ra tiếng thét gào, tất cả mọi người cứ như là bầy chim bị dọa sợ, tứ tán né ra như ong vỡ tổ, chui vào các nơi có thể ẩn nấp.

Đảo mắt chưa tới mấy phút sau, tất cả khu vực chung quanh cửa thành hoàn toàn không có một bóng người.

Ngay cả Trương Vinh Phương cũng không thể ngờ rằng, thế mà những người này còn ẩn giấu thói quen này nữa.

Nhưng bây giờ chuyện quan trọng không phải điều này, mà là vị trí nổ mạnh.

Hắn ngẩng đầu nhìn theo phía đó, chỗ đó đúng là vị trí con rối của hắn.

Có người đang giao thủ, hơn nữa còn là cao thủ đỉnh cấp!

“Bên trong khe núi Nguyện Nữ có Nguyện Nữ che chở, cho dù có vấn đề, thì vấn đề cũng không lớn. Xử lý ở đây trước!”

Lúc này hắn mở thân pháp ra, đột ngột vào thành, phóng tới chỗ cú nổ vừa rồi.

*

*

*

Tới gần một con phố trống rỗng gần tường thành.

Một tăng nhân hình thể cường tráng khổng lồ, cao khoảng chừng bốn mét, đang vung vẩy hai tay còn lớn hơn xà nhà, đang giao thủ mãnh liệt với một lão giả tóc trắng khác cũng có hình thể khôi ngô cường tráng tương tự.

Lão giả ở trần, động tác nhanh nhẹn linh hoạt, mỗi lần sắp bị đánh trúng, là lại giống như đã biết được từ sớm, sớm đã làm trước động tác né tránh.

Sau mấy chục lần như thế, tăng nhân đối diện không chỉ cứ mãi không đánh trúng ông ta, còn hao tổn khí lực của bản thân, không ngừng bị đánh trúng đả thương.

Bình Luận (0)
Comment