Chỉ là mặc dù hắn ta không ngừng bị thương, nhưng thương thế nào đi nữa thì đảo mắt đã tự động khép lại, không giống loài người.
Sau một thời gian khá lâu, rõ ràng khí lực lão giả không tốt, động tác thoáng chậm lại.
“Xem ra đã già rồi.” Lão giả cấp tốc lui ra phía sau, xoay người nhẹ nhàng rơi xuống đứng vững trên mái hiên bên cạnh, chính là Đông Phương Mục của Nho giáo.
Ánh mắt của ông ta bình tĩnh, nhìn chăm chú vào Nguyên Phong đối diện.
Tất nhiên đến bây giờ ông ta đã nhìn ra, không phải là đối phương tới tìm ông ta, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Nhưng trước đó là hiểu lầm, bây giờ không còn quan trọng nữa.
Tây tông biết được Nho giáo ở trong này, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
“Cũng được. Đã lâu không dùng. Có lẽ không dùng nữa, về sau cũng không có cơ hội dùng.”
Ông ta thở dài.
Lúc này Nguyên Phong cũng hơi không hiểu, Đông Phương Mục là cao thủ đỉnh tiêm của Nho giáo, đã thành danh từ rất nhiều năm trước, bây giờ tuổi già sức yếu, nhưng chỉ dựa vào tiên cơ ngăn địch cường hãn vẫn có thể áp chế hắn ta.
Chỉ là điều làm hắn ta không hiểu là, vì sao Tang Lan vẫn chưa ra tay.
Bây giờ bất ngờ câu được cá lớn, mà còn không nhanh chóng nhân dịp hốt gọn tất cả bọn chúng một mẻ.
Ngược lại hắn ta cứ đứng một bên mỉm cười nhìn trận chiến, cứ như tất cả điều này không hề có quan hệ gì với hắn ta vậy, giống như tất cả mọi chuyện không có quan hệ gì với hắn ta.
Mà Thiên Nữ đứng phía đối diện hắn ta, cảnh giác nhìn chằm chằm vào người này.
Trong lòng nàng, rõ ràng bộ dáng của người này chỉ là một công tử nhà giàu, chẳng biết tại sao nhưng dù sao cũng mang đến một cảm giác đè nén mãnh liệt cho nàng.
Cảm giác này, hình như nàng thấy hơi quen thuộc, hình như trong những kí ức đã bị lãng quên trước kia, nàng cũng đã gặp được giống như vậy.
Chỉ tiếc, nàng đã quên rồi. Về quá khứ, về Đông tông, đã hoàn toàn quên đi không còn gì.
“Ngươi không đi giúp lão ta à?” Tang Lan thu tầm mắt lại, nhìn Thiên Nữ.
“Không cần. Đông Phương tiên sinh rất mạnh. Mạnh hơn ta rất nhiều.” Thiên Nữ bình tĩnh nói.
“Xem ra ngươi vô cùng ổn, dáng người cũng tốt, là loại hình ta thích.” Tang Lan lại nói: “Nếu không hay là đi với ta, thử chuyện cực lạc không? Chỉ cần ngươi làm ta vui vẻ, thì xem như trao đổi, lần này ta thả các ngươi rời khỏi. Thế nào?”
Giọng hắn ta thành khẩn, cứ như đây thật sự là một đề nghị rất tốt.
Cứ như hắn ta đã nhường một bước rất lớn.
Thiên Nữ nhìn hắn ta.
“Tây tông?”
“Cũng không phải.” Tang Lan cười: “Chỉ là hợp tác.”
“Chỉ sợ ngươi vẫn chưa hiểu rõ thực lực của Đông Phương tiên sinh.” Thiên Nữ bình tĩnh trả lời.
Làm Đại Tông Sư hạch tâm của Nho giáo trấn thủ nơi đây, Đông Phương Mục có thực lực kinh khủng tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của tất cả mọi người.
Cho nên.
Lúc này giữa sân, Nguyên Phong và Đông Phương Mục đã cùng lúc đánh ra chân hỏa.
Hai người đã mở trạng thái cực hạn từ sớm, hình thể thân thể cao lớn giống như hai khối thiên thạch, nhanh chóng va chạm, nổ ra ánh lửa, phân tán văng ra khắp nơi.
Võ học Nho giáo dùng tuyệt học Thuần Tâm Hoán Ngọc làm chủ.
Công pháp này dùng âm luật sóng âm làm chủ, có thể quấy nhiễu từng cử động của đối thủ một cách nghiêm trọng, đánh giá bất kỳ ý thức nào. Thậm chí khi luyện đến cực hạn thì có thể sinh ra ảo giác cố định.
Rất nhiều lần động tác chiêu số của Nguyên Phong đều bị tuỳ tiện đoán ra, là do có nguyên nhân ở trong đó.
Đồng thời hắn ta ra tay rất nhiều lần, rõ ràng cho rằng mình đã đánh trúng, nhưng trên thực tế lại lệch một chút.
Sai một ly đi nghìn dặm, đây cũng là nguyên nhân hắn ta liên tục bị thương.
Đánh tới lúc này, khuôn mặt Nguyên Phong trầm như nước, không ngừng bị thương, hắn ta hiểu rằng nhất định phải thay đổi cục diện. Nếu không, hắn ta có thể sẽ thua.
Lúc này, hắn ta lui ra phía sau mấy bước, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, vận chuyển gia tốc đến cực hạn.
“Chung Thức - Dạ Xoa Vương!”
Trong chốc lát khí huyết toàn thân hắn ta bùng nổ, làn da biến thành màu đen, ngược lại hình thể thu nhỏ đi một vòng, bên ngoài lớp da hiển hiện từng mảng đường vân huỳnh quang màu bạc lớn.
Một gương mặt dạ xoa ác quỷ to lớn xuất hiện trên mặt hắn ta, che khuất đi khuôn mặt ban đầu của hắn ta.
Từng đường vân giống như mang cá xuất hiện hai bên phía sau lưng hắn ta, đó là kết cấu đặc biệt có thể hô hấp dưới nước tạm thời.
Vốn dĩ Chung Thức này giỏi về chém giết dưới nước hơn, nhưng lúc này động thủ cũng không hề yếu đi.
Mà bên kia.
Đông Phương Mục cũng quát khẽ, chợt chọc hơn mười cái trước ngực mình.
Xèo!
Ngay lập tức, thân thể của ông ta bắt đầu như được thổi hơi, cao lên, trở nên cường tráng, xuất hiện vô số bắp thịt trên người ông ta cứ như biến ra từ hư không, chống hình thể ông ta lên càng lúc càng lớn.