Bây giờ chiều cao của ông ta đã đạt bốn mét! Thậm chí còn to lớn hơn hình thể Nguyên Phong đối diện.
Bắp thịt trên cơ thể ông ta bao trùm bên ngoài thân như áo giáp, chính giữa lồng ngực viết một chữ “Nghĩa” to lớn giống như dùng chu sa viết lên. Nhưng đó là mạch máu tự nhiên tạo thành.
“Chung Thức - Xá Thân!”
Phốc!
Hai luồng khí phun ra từ lỗ mũi Đông Phương Mục thổi tan đất đá cuội trước mặt.
Trong chốc lát, hai con quái vật to lớn va chạm ầm vang.
Tiếng vang không ngừng bùng nổ như thuốc nổ.
Từng vòng từng vòng sóng không khí khuếch tán nổ ra trong không gian giữa hai người.
Tường vây sụp đổ, mặt đất nổ tung, chẳng biết từ lúc nào mà cả hai càng đánh càng xa, rất mau đã tới bên tường thành.
Rõ ràng sức mạnh Đông Phương Mục mạnh hơn Nguyên Phong một mảng lớn.
Sắc mặt ông ta trang nghiêm, mặc dù phát lực ở tốc độ cao nhất, nhưng mặt ngoài làn da lại bắt đầu chậm rãi chảy ra từng giọt máu.
“Không nhiều thời gian lắm, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.” Ông ta hiểu rất rõ bản thân, Cực Cảnh chính là như thế, cơ thể theo không kịp, tuy lực bộc phát ra mạnh, nhưng chỉ có thể nhất thời, không thể kéo dài.
Cho nên.
Bạch!
Ông ta chợt xoay người, nhảy lên thật cao. Hai tay như ảo ảnh, tầng tầng lớp lớp khép lại về trung tâm.
Từng thủ ấn không ngừng hiển hiện, sau đó biến ảo ra cái tiếp theo.
Ấn quyết lít nha lít nhít lấp lóe biến hóa.
“Thái Thượng.”
“Vấn Tâm!”
Trong tiếng ầm vang, tất cả thủ ấn của ông ta dừng lại, hóa thành một.
Đó là một ấn quyết kỳ dị mà các ngón tay xen lẫn như lưới, chính giữa như có một trái tim đang đập.
Thịch thịch.
Một nhịp tim rõ nét truyền ra mà tất cả mọi người đều nghe được.
Toàn thân Nguyên Phong chấn động mãnh liệt, hắn ta cảm giác tần suất tim đập của mình hoàn toàn bị đối phương kẹp lại, dừng lại trong giây phút âm thanh kia rung động.
Hắn ta muốn đưa tay, lại hoàn toàn không có sức lực.
Lúc này trái tim đã hoàn toàn mất động lực, giống như khí cầu bị đâm xẹp, không ngừng chảy máu tươi ra bên ngoài.
Hai mắt hắn ta bắt đầu biến thành màu đen, toàn thân mềm nhũn.
Trong chốc lát, một bóng người chợt xẹt qua bên cạnh người hắn ta.
Một hắc đao khéo léo tinh xảo xẹt qua cái cổ hắn ta một cách chính xác.
“Ma binh?” Nguyên Phong muốn hô lên ra tiếng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Phập, hắn ta che cổ họng mình quỳ rạp xuống đất. Ý thức dần dần mơ hồ.
“Tới phiên ngươi!” Đông Phương Mục xoay người, nhìn về phía Tang Lan.
Bốp bốp bốp.
Trên mặt Tang Lan mừng rỡ, nhẹ nhàng vỗ tay.
“Đặc sắc. Thực sự là đặc sắc!”
“Đừng cười, mọi chuyện trong cuộc sống không như ý mình cũng có tám chín mươi phần trăm.” Đông Phương Mục chậm rãi đi về phía đối phương.
“Cho nên, ngươi có thể chuẩn bị khóc rồi.”
Bạch!
Trong chốc lát ông ta nhón chân đi nhẹ, người đã phóng tới phía đối phương như mũi tên.
Không có né tránh.
Không có đón đỡ.
Tang Lan cứ đứng tại chỗ như vậy, mặc cho Đông Phương Mục cắm một đao mạnh mẽ vào lồng ngực mình, đâm vào chính giữa trái tim mình.
Keng!
Trang phục bị xé rách ra một lỗ hổng, lộ ra làn da phía dưới.
Nhưng trên da hắn ta chỉ có một vết rách nhỏ do ma binh gây ra, chảy ra một tia đỏ nhạt.
Hắn ta ngẩng đầu, khuôn mặt Tang Lan cười cười, nhìn về phía Đông Phương Mục đang chấn động, hình như là ngây người.
“Ngủ đi.”
Xùy!
Bỗng nhiên một vết thương khổng lồ hình chữ X bùng nổ trên người Đông Phương Mục.
Vô số tia máu bắn tung tóe ra, lập tức quyết định thắng bại.
Cơ thể Thiên Nữ và Nhiễm Hân Duyệt cạnh đó co rụt lại, nắm chặt hai tay, không tự chủ được mà muốn tiến lên, nhưng cảm giác nguy cơ lạnh băng như có thực chất, giống như cảm giác lạnh lẽo khiến hai chân các nàng đông lại chặt cứng.
“Một giây? Làm sao làm sao có thể?” Nhiễm Hân Duyệt gian nan che phần bụng, khó mà tin nổi khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thiên Nữ cắn răng, đè chấn động trong lòng xuống, phóng lên một bước về phía trước muốn cứu người, nhưng chỉ vẻn vẹn một bước.
Oanh!
Trước mặt nàng tối xuống. Vốn dĩ là bầu trời sáng ngời, nhưng giờ lại như hóa thành kết tinh kinh khủng màu băng lam, ầm vang đè nặng xuống.
Cảm giác đè nén to lớn khiến nàng gần như không thể thở nổi. Đây mới thực sự là uy áp khủng bố thuộc về Linh Tướng.
“Tòa thành trì này, Nho giáo, loạn quân, cấm kỵ, đủ cả rồi.” Tang Lan hơi cười, xoay người, đi đến Thiên Nữ và Nhiễm Hân Duyệt đang lạnh cả người.
“Nếu đã phạm vào tất cả kiêng kị, vậy dứt khoát giết hết tất cả là được.”
“Đồ thành?”
Đột nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau hắn ta.
“Nếu các ngươi đã không cần nữa, cho ta thì sao nào?”
Bước chân Tang Lan dừng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở lỗ hổng trên tường thành vừa mới bị đánh nát, đang có một đạo nhân mặc áo bào đỏ, chẳng biết đã đứng ở đó từ lúc nào.