“Cho ngươi? Ngươi cầm nổi?” Hắn ta nhíu mày nói.
“Vì sao không cầm nổi?” Trên mặt Trương Vinh Phương là một nụ cười, thả người nhảy xuống khỏi tường thành.
“Ta có thể tạo một Nhân Tiên quan trong một tháng, tất nhiên có thể tạo được một Nhân Tiên thành trong một tháng!”
Bộp.
Hắn vững vàng rơi xuống đất, đứng vững, chắn ở trước hai người Thiên Nữ.
“Nhân Tiên quan?” Tang Lan khẽ nhíu mày: “Ngươi là chủ Nhân Tiên quan à?”
Ban đầu chỉ định đến đây với tốc độ nhanh nhất, sau khi giải quyết xong việc sẽ trở về tiếp tục tiệc rượu.
Nhưng hiện tại, hắn ta bỗng nhiên nổi hứng thú.
Vốn hắn ta chỉ cần tùy tiện bắt mấy đạo nhân Nhân Tiên quan trở về, kết quả hiện tại kẻ đứng sau màn lại trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn ta.
Vậy thì, tốt nhất là dứt khoát giải quyết cùng nhau hết luôn.
Chủ Nhân Tiên quan?
Cái tên này bỗng chốc truyền ra, mấy người Thiên Nữ, Nhiễm Hân Duyệt vẫn ổn, đã sớm biết chuyện rồi, không có thay đổi gì.
Nhưng trong lòng hai người họ cũng không yên tâm vì sự xuất hiện của Trương Vinh Phương.
Một kẻ địch khủng bố mà ngay cả những Đại Tông Sư Nho giáo cũng không thể địch nổi.
Xác suất lớn là Linh Tướng!
Phải biết rằng Đông Phương Mục là Cực Cảnh Đại Tông Sư, bọn họ tìm rất lâu mới tìm được. Lúc này mới bắt đầu bàn bạc, liền bị người tìm đến cửa.
Nhưng bây giờ.
Cả người Đông Phương Mục đầm đìa máu, ngã xuống đất gian nan thở hổn hển, đã không thể cử động.
Mặc dù trạng thái Cực Cảnh bùng nổ mạnh mẽ, lực sát thương cực mạnh, tốc độ cũng nhanh. Nhưng vấn đề lớn nhất cũng rất rõ ràng.
Đó là phòng ngự thấp, khôi phục không khác gì người bình thường, thậm chí còn kém hơn người bình thường.
Dù sao người bình thường sẽ không tùy tiện sử dụng những chiêu thức tiêu hao cực kỳ tổn thương thân thể như Chung Thức.
“Lão phu! Còn chưa thua!” Đông Phương Mục giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng rất nhiều máu chảy xuống góc áo bào của ông ta.
Chiếc áo bào trắng ông ta đang mặc lúc này đã bị nhuộm hơn phân nửa thành màu đỏ.
Ông ta còn có thể Lâm Giải! Còn có thể Chung Giải! Ông ta còn có thể giết!
Phụt!
Nhưng đáng tiếc thân thể hiện tại của ông ta căn bản không thể nào chống đỡ ông ta tiếp tục chém giết, một ngụm máu ngược từ trong cổ họng phun ra, khiến sắc mặt ông ta trắng bệch, thiếu chút nữa ngã xuống.
Lúc này, gần tường thành, ông ta khó khăn đứng cách Tang Lan mấy mét, dựa vào tường thành, miễn cưỡng giữ vững thân thể.
Nhưng lúc này không ai quan tâm đến ông ta nữa.
Một nơi khác.
Trương Vinh Phương che ở trước mặt hai người Thiên Nữ, vẻ mặt bình tĩnh âm u, chỉ nhìn chằm chằm vào Tang Lan.
Hắn lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, khí tức của đối phương hình như khác hẳn với những đối thủ mà hắn gặp trước đây.
Có một loại mùi vị của vị Linh Tướng tàn thần mà Đế Giang tiền bối đã dẫn hắn đến gặp lúc trước.
Cho nên, hắn rất cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm đối phương. Nếu đúng là Linh Tướng, lần này có lẽ rắc rối thật sự.
Nguyên Phong lúc này mới chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất, bị Ma binh tạo thành thương tổn khiến hắn ta lúc này mới khôi phục một chút. Nhưng thật ra, chỉ có thể nhúc nhích một xíu thế thôi. Ma binh có tính chất thương tổn lẫn nhau giống như Bái Thần. Một khi bị thương, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới miễn cưỡng khôi phục như cũ.
Hắn ta khó khăn chống đỡ thân thể, điều đầu tiên hắn ta nhìn thấy khi ngẩng đầu là cả người Đông Phương Mục bê bết máu.
Sau đó là ba người Trương Vinh Phương, Thiên Nữ và Nhiễm Hân Duyệt.
Trừ mấy người đó ra, chung quanh không có người nào nữa.
Bây giờ bản thân hắn ta đã mất đi sức chiến đấu, thực lực tổn thất lớn, mắt thấy Đông Phương Mục sống dở chết dở. Rõ ràng là lúc hắn ta bị giết, Đông Phương Mục đã đi khiêu chiến Tang Lan giáo chủ.
Những người duy nhất còn thực lực vẫn còn khá nguyên vẹn là Thiên Nữ, Nhiễm Hân Duyệt và đạo nhân áo đỏ mới đến này.
“Giáo chủ… Làm ơn nhanh lên. Ta sắp không chịu được nữa.” Nguyên Phong cố gắng cất cao giọng, cầu xin.
“Vậy thì sao?” Tang Lan đưa mắt nhìn về phía hắn ta: “Chân Phật tự vẫn còn mấy Đại Tông Sư. Sau khi ngươi chết sẽ có người thay thế, không cần sợ.”
“... Giáo chủ, đừng đùa nữa.” Nguyên Phong nặn ra một nụ cười: “Chuyện này không buồn cười chút nào.”
“Ta không đùa với ngươi.” Tang Lan mỉm cười nói: “Cho nên nói, ta phiền nhất những kẻ luyện võ giả này, nhọc nhằn khổ sở luyện tập cả đời, cuối cùng đạt được cái loại gì mà Đại Tông Sư thì có ích lợi gì?”
“Kết quả là còn không phải yêu cầu ta.” Hắn ta mở hai tay ra như thể bất đắc dĩ nói: “Ta cái gì cũng không biết, chỉ là tùy tiện học một ít võ công, đủ dùng là được. Còn không là như thế…”
Trong phút chốc một tiếng vang nhỏ vang lên. Thân hình Tang Lan xuất hiện trước mặt Nguyên Phong như ảo ảnh, chỉ một cái.