Phụt!
Cái chỉ này chính xác đánh vào huyệt thái dương của Nguyên Phong, xuyên thẳng qua, mở ra xương sọ bên kia.
Máu và tơ bạc từ vết thương phun ra, còn chưa rơi xuống đất đã bị một sợi tơ bạc mới quấn lấy lan tràn, áp chế lại.
“Nhìn đi, ta chỉ biết một chút võ công, cũng có thể tùy tiện giết các ngươi.”
“Giáo chủ. Ngươi!!?” Ánh mắt Nguyên Phong tuyệt vọng, hai tay chộp về phía trước, muốn túm lấy áo bào của Tang Lan, nhưng lúc này đã quá muộn.
Hai tay hắn ta chỉ để lại hai vết máu dưới áo bào liền không còn hơi sức, ngã xuống đất.
“Xin lỗi, ngươi ồn ào quá.” Tang Lan rút ngón trỏ lại, quay đầu nhìn về phía Trương Vinh Phương.
“Tiếp theo là ngươi, chủ Nhân Tiên quan.”
“Ngươi không phải là Đại Tông Sư?” Trương Vinh Phương kinh ngạc hỏi. Việc đối phương giết chết người của mình không đến mức khiến hắn khiếp sợ.
Dù sao, trong trận doanh Tây tông có rất nhiều biến thái.
Chỉ là điều khiến hắn chấn động là đối phương hình như không phải là một Đại Tông Sư.
“Đại Tông Sư? Không, không, không.” Tang Lan cười nói: “Ban đầu ta chỉ là cố gắng luyện võ đột phá đến Tông Sư, vậy là đủ rồi. Thứ võ công này á, đủ là được. Trên đời này, chỉ có đồ ăn ngon và mỹ nữ là không thể phụ lòng. Bản giáo chủ cũng không có nhiều thời gian để tiêu phí vào những thứ vô dụng này.”
Không phải Đại Tông Sư, nhưng lại dễ dàng đả thương nghiêm trọng một Cực Cảnh Đại Tông Sư.
Mặc dù Đông Phương Mục bất cẩn, hơn nữa tuổi già sức yếu, nhưng căn bản ngay cả Giải Phóng còn chưa dùng.
Nhưng sự thật trước mặt là như thế.
Thiên Nữ đứng phía sau Trương Vinh Phương.
“Lát nữa phân nhau ra chạy trốn. Sau đó sẽ có người đến chặn giết.” Nàng thấp giọng nói.
Chỉ còn lại ba người họ có thể di chuyển ở đây, nhưng cho dù cả ba người họ cùng phối hợp, cũng không phải là đối thủ của một Linh Tướng.
Đó là Linh Tướng, không phải Linh Lạc.
“Ngươi nên lui về phía sau.” Trương Vinh Phương không quay đầu lại, nhấc chân, đi thẳng về phía Tang Lan.
“Một tên không phải Đại Tông Sư mà cũng dám ở trước mặt ta phát ngôn bừa bãi. Đây là chuyện cười buồn cười nhất ta nghe được trong năm nay.”
Tuy nói như vậy. Nhưng trong lòng Trương Vinh Phương lại vô thức dâng lên từng tia từng tia chờ mong.
Một tên thậm chí không phải Đại Tông Sư, nhìn qua rất mạnh mẽ, bộ dáng kiêu ngạo đến cả Đại Tông Sư cũng không để vào mắt.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là người này rất có khả năng là Linh Tướng!
Hơn nữa không phải là Đại Tông Sư, có nghĩa là đối phương có thể là một Linh Tướng gà bệnh yếu ớt!
Bây giờ không phải là hắn muốn thu thập tin tức thực lực cụ thể của Linh Tướng sao? Một mẫu vật hình người còn sống sờ sờ dâng tận miệng, vậy mà còn không ăn, vậy thì quá có lỗi với tâm ý của người ta đã ngàn dặm xa xôi đưa đến trước cửa rồi.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói như vậy.
“Làm khách phương xa đến, ta định sau khi hút khô máu ngươi, sẽ đem treo ở trên bức bình phong chính điện trong đạo quan của ta làm vật trưng bày. Không biết ý của ngươi thế nào?”
Trên mặt Trương Vinh Phương lộ ra nụ cười lễ phép mà chờ mong, giống như chủ nhà thành tâm muốn mời khách đến nhà.
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, không chỉ mấy người Nhiễm Hân Duyệt và Thiên Nữ biến sắc, mà ngay cả Đông Phương Mục cũng cảm thấy một sự tương phản kỳ lạ dâng lên từ tận đáy lòng.
Cảm giác áp lực và nguy hiểm do Tang Lan tạo ra vừa rồi trong nháy mắt đã được giảm bớt.
Tình thế tựa hồ đảo ngược, nếu như nói Tang Lan lúc trước giống như kẻ săn mồi, như hổ rình mồi với bọn họ, nguy hiểm mười phần.
Vậy thì hiện tại bọn họ giống như bị đảo ngược.
Trương Vinh Phương mới đến, ngược lại, giống như là một kẻ săn mồi, từ từ đến gần Tang Lan, lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.
Đây là khí thế khí tràng phản áp!
Quả nhiên, nụ cười ung dung trên mặt Tang Lan vì những lời này mà dần dần biến mất.
“Những người ở nơi nhỏ bé chính là như vậy, có vài phần bản lĩnh liền nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ?”
“Không đến nỗi vô địch thiên hạ.” Trương Vinh Phương mỉm cười: “Vừa đủ để giết ngươi là được.”
“Giết ta? Không biết sống chết!” Trong mắt Tang Lan lóe lên ngân quang, rốt cục nổi giận.
Trong tiếng ầm vang, một áp lực nặng nề vô hình giống như một trường lực bị bóp méo, tàn nhẫn hung ác xông tới trên người Trương Vinh Phương.
Răng rắc.
Mặt đất dưới chân Trương Vinh Phương mất đi sự khống chế, giẫm nát gạch.
Hắn dừng lại tại chỗ, như thể một cơn bão táp băng xanh xuất hiện trước mặt.
Cảm giác tê dại do băng lạnh mang đến không ngừng lan tràn lên trên từ chân hắn, leo lên.
Trong nhất thời hắn không thể động đậy, đôi mắt bị bão tuyết che khuất hoàn toàn, không thể nhìn thấy gì.
Áp lực vô hình mạnh mẽ giống như ầm ầm nghiền nát hắn.