“Đây chẳng lẽ là Linh Tướng mượn ý chí của Thần Phật sao?” Trương Vinh Phương ngẩng đầu nhìn luồng khí lưu băng lam đang áp chế trước mặt mình, máu tươi toàn thân bắt đầu lưu chuyển nhanh hơn, tuần hoàn.
Khí thế mạnh hơn nhiều so với tiền bối Đế Giang lúc trước.
“Nhưng... Chỉ với chút áp lực ấy mà muốn thắng ta à?”
“Quá ngây thơ!!!”
Ngay lập tức, từng tầng tầng lớp lớp trạng thái cực hạn nhanh chóng chồng chất, bành trướng trên cơ thể hắn.
Chỉ trong nháy mắt, ba loại trạng thái cực hạn đồng thời được mở ra.
Thần Ý hợp nhất.
Âm Dương Cộng Tể.
Giới Hạn.
Cùng lúc đó, các thần văn bên trong hai huyết liên sau lưng hắn khẽ run lên.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, hình thể Trương Vinh Phương bành trướng, vụt lên từ mặt đất, cánh tay phải duỗi thẳng, chộp tới bão táp băng xanh trước mặt.
Với một tiếng xì xì nho nhỏ, bão táp bị xuyên thủng, để lộ khuôn mặt của Tang Lan đang chắp tay sau lưng ở phía sau.
Oành!!!
Một trảo này đập trúng ngay mặt.
Một vòng khí lưu gợn sóng màu trắng nổ tung ở lòng bàn tay và trên mặt Tang Lan.
Sức mạnh khổng lồ kèm theo lực trùng kích mạnh mẽ buộc nó bay ngược ra sau, trong nháy mắt rơi vào tường thành phía sau.
Oành một tiếng.
Cả người Tang Lan hoàn toàn lún vào trong tường, áo bào chỉnh tề sạch sẽ bỗng chốc trở nên rách rưới tả tơi, không còn phong độ ung dung như trước.
Trên khuôn mặt hắn ta có năm vết máu sắc nét.
Một đòn này không chỉ làm bản thân Tang Lan choáng váng, ngây người.
Ngay cả ba người Đông Phương Mục, Thiên Nữ và Nhiễm Hân Duyệt có mặt ở xung quanh cũng bị chấn động đầu óc, cảm thấy rằng mình có thể đã nhìn thấy ảo giác.
Thiên Nữ lui về phía sau mấy bước, đang đỡ Nhiễm Hân Duyệt chuẩn bị chạy, nhìn thấy cảnh này, lập tức bước chân cũng dần dần chậm lại.
“Hắn không phải là Tông Sư sao?” Thiên Nữ lẩm bẩm nói.
“Hình… Hình như vậy.” Ánh mắt của Nhiễm Hân Duyệt đờ đẫn. Không phải là Tông Sư, nhưng có thể giao thủ với Đế Giang. Không phải là Tông Sư, nhưng có thể lấy một địch ba, giết chết ba Tông Sư Bái Thần. Không phải là Tông Sư, nhưng có thể một chưởng đánh Linh Tướng bay xa mấy chục mét.
Đặc biệt là thấy hắn đánh dễ dàng như vậy, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác mình cũng làm được.
Đây là… Đây là bản lĩnh của cừu đầu đàn sao?
Bỗng nhiên, một câu bật ra khỏi tâm trí nàng một cách khó hiểu.
Trong nhất thời, nàng cảm thấy suy nghĩ của mình có thể có điều gì đó không được bình thường.
Vào thời điểm quan trọng thế này, nàng đang nghĩ cái quái gì vậy?
Bốp một cái, nàng tát mạnh vào mặt mình.
“Vậy chúng ta còn đi không?” Nàng hỏi.
“Lùi xa một chút, xem cuộc chiến. Gọi người đến!” Thiên Nữ lời ít mà ý nhiều trả lời.
Trương Vinh Phương có thể chính diện đẩy lùi Linh Tướng, là điều tất cả mọi người không ngờ được.
Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu hắn thật sự có thể đánh thắng đối phương. Linh Tướng không giống với tất cả Bái Thần khác.
Một khi đối phương thẹn quá thành giận…
Đông Phương Mục tìm một góc ngồi xuống, gian nan cầm máu, xử lý thương thế.
Thấy một màn như vậy, tâm trạng ông ta dâng lên một tia khó nói thành lời.
“Nhân Tiên quan…” Nhớ tới các loại thần dị nghe đồn của Nhân Tiên quan, lại nhìn cơ thể yếu đuối già nua của mình hiện giờ.
Một tia khát vọng khác biệt chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.
Lúc này dưới tường thành.
“Ngươi xem, ngươi ngay cả một chiêu của ta cũng đỡ không được, tránh không thoát.”
Trương Vinh Phương thu tay lại, liếm chút máu loãng dính trên đầu ngón tay, hai mắt nheo lại.
Đây không phải là máu hắn trảo ra, mà là lợi dụng phương pháp hút máu, cứng rắn dẫn vết máu từ dưới da của đối phương.
Linh Tướng đúng là rất cứng, nhưng không có nghĩa là hắn không đả thương được đối phương.
Lúc này phối hợp tăng phúc do ba loại trạng thái cực hạn mang tới, giống như thổi hơi khiến toàn thân hắn bành trướng biến lớn, tăng tới bốn mét.
Hình thể so với đối phương còn cao hơn hai mét, trong lúc nhất thời khí thế lập trường của hai người hoàn toàn nghịch chuyển.
“Máu!?” Tang Lan rút mình ra khỏi tường thành, đưa tay sờ lên mặt mình, quả nhiên là máu!
“Ngươi thế mà lại có thể khiến ta chảy máu!?”
Hắn ta bước ra hố nhỏ trên tường, nét mặt dần dần dâng lên lửa giận khó có thể ức chế.
“Ta muốn…”
Vụt!
Còn chưa dứt lời, một cái bóng mờ chợt xuất hiện ở trước người hắn ta, là Trương Vinh Phương!
Một tay hắn ép xuống, năm ngón tay như vuốt ưng, ầm ầm hướng về ngực của Tang Lan.
Cùng trong nháy mắt ấy, Tang Lan đưa tay, một chiêu chôm hương trộm ngọc cố vượt qua bàn tay đối phương, đánh phía cổ họng.
Nhưng khiến hắn ta kinh ngạc là, một chiêu này rơi vào khoảng không.
Lấy tốc độ, bạo phát, lực lượng của Linh Tướng hắn lại có thể rơi vào khoảng không!??
Trong nháy mắt, hắn ta cảm giác tóc bị túm chặt, cả người bị túm bay lên, vung về phía trước.